Chương trước
Chương sau
“Ta đến lâu rồi”, Từ Phúc vuốt râu mặt mày ý tứ nhìn Ngọc Linh Các rồi lại nói ý với Diệp Thành: “Chất lược của lầu các này cũng thật tốt, rung chuyển lâu như vậy mà không sụp”.

“Trưởng lão…”

“Ta tới tìm ngươi có chút việc”, Từ Phúc nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt nghiêm túc, “có rảnh không, biểu diễn cho ta xem thuật luyện chế linh đan năm vân, ừm, chính là Không Minh Nguyên Đan năm vân”.


“Đường đường là thủ toạ của Linh Đan Các mà lại bảo con biểu diễn sao, thật khiến con phải bất ngờ đấy”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Đừng nói nhiều nữa, cho ta xem đi”, Từ Phúc sốt ruột mắng mỏ.

“Đây là đan phương, người xem trước đi”, Diệp Thành rất tự nhiên không hề kiêng dè phất tay lấy ra đan phương của Không Minh Nguyên Đan đưa cho Từ Phúc.

“Đan phương của linh đan năm vân sao?”, Từ Phúc nhận lấy đan phương và kích động hơn cả trong tưởng tượng, ông ta là một người ham linh đan như ham mạng sống, sau khi có được thì cứ thế ngồi trên mặt đất đọc kĩ càng.

Phía này Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn lấy ra lư luyện đan và rất nhiều nguyên liệu luyện chế Không Minh Nguyên Đan.

Từ Phúc đọc rất chăm chú, khuôn mặt chốc chốc lại thay đổi nét mặt, có lúc ông ta cau mày rồi lại ngạc nhiên, bất ngờ, sự kì diêu của đan phương khiến ông ta trải qua đủ cung bậc cảm xúc.

“Kì diệu, thật kì diệu”, không biết từ bao giờ Từ Phúc mới đặt đan phương xuống.

“Người xem xong rồi ạ?”

“Trước đây ta thật sự quá thiển cận”, Từ Phúc tặc lưỡi, “thật sự ta không biết thế gian này còn có loại đan dược kì diệu như vậy”.

“Vậy con biểu diễn cho người xem một lần, người cũng có thể luyện ra được thôi, như vậy con cũng đỡ vất vả”, phía này, Diệp Thành bắt đầu cho linh thảo vào trong lư luyện đan theo đúng thứ tự.

Nghe vậy, Từ Phúc lập tức đứng dậy tới bên cạnh lư luyện đan.



“Danh hiệu đan thánh không phải gọi chơi mà”, thấy Diệp Thành luyện linh đan năm vân thong thả như vậy, Từ Phúc cũng không khỏi trầm trồ.

Ông ta còn nhớ lần đầu tiên dạy Diệp Thành luyện đan, mới chỉ là linh đan năm vân nhưng Diệp Thành cũng phải mất ba ngày mới luyện được, vả lại sau khi luyện xong thì cả người bơ phờ không còn sức lực.

Hiện giờ tên tiểu tử mà ông ta thu nhận lại biểu diễn thuật luyện đan cho ông ta xem khiến ông ta không khỏi cảm khái. Nếu luận về phương diện luyện đan thì ông ta chính là sư phụ của Diệp Thành nhưng nếu luận về thành tự thì Diệp Thành đã vượt xa ông ta.

Vù! Vù!

Khi Từ Phúc còn đang chăm chú quan sát thì lư luyện đan phía trước Diệp Thành đột nhiên rung lên. Đan còn chưa ra khỏi lò nhưng mùi hương của dược liệu đã thơm nồng, Diệp Thành vừa điều khiển ngọn lửa vừa không quên giải thích cho Từ Phúc những bước điều tiết quan trọng trong quá trình luyện đan.

“Trưởng lão, Không Minh Nguyên Đan cũng giống như đan dược ở cấp thấp khác, mặc dù quá trình có hơi phức tạp nhưng không quá khó”.

“Luyện chế đan dược này quan trọng nhất chính là điều tiết lửa”.

“Sự dung hoà của Ngọc Lan Linh Chi Thảo và Tam Dương Linh Thuỷ Hoa là quan trọng nhất sau đó là các yếu tố khác hỗ trợ, nhất định không được làm sai thứ tự”.

“Còn hoả long thảo và ngọc thải linh quả, sự dung hoà và lượng dùng của hai loại nguyên liệu này cần nắm vững, không được lệch dù chỉ một tí, nếu chênh lệnh sẽ dẫn đến thất bại”.

“Còn linh lộ hoa và huyết linh căn…”

Diệp Thành nói liên tiếp, hắn nói cặn kẽ từng khâu dễ mắc phải sai lầm.
Từ Phúc chăm chú lắng nghe không dám sơ xuất. Mỗi câu nói của Diệp Thành ông ta đều ghi nhớ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.