Chương trước
Chương sau
“Con…”

“Được rồi”, một lão già mặc y phục xám khẽ xua tay, mặc dù sắc mặt vẫn rất khó coi nhưng giọng điệu ôn hoà hơn Thượng Quan Huyền Cương nhiều, người này chính là một vị lão tổ khác của nhà Thượng Quan: Thượng Quan Huyền Tông.

Hừ!


Thượng Quan Huyền Cương hắng giọng, mặt mày càng khó coi hơn.

“Lúc này không phải là lúc trách tội”, Thượng Quan Huyền Tông hít vào một hơi thật sâu, nói rồi không quên liếc nhìn sang Thượng Quan Huyền Cương: “Chính Dương Tông vốn đã lăm le nhà Thượng Quan ta như hổ đói, cho dù không có hành động của Bác Nhi, Nguyệt Nhi và Ngọc Nhi thì bọn chúng sớm muộn gì cũng ra tay với chúng ta”.

“Đại ca nói cũng nhẹ như không nhỉ?”, Thượng Quan Huyền Cương hắng giọng, “nếu sớm nghe theo ta phục tùng Chính Dương Tông thì nhà họ Thượng Quan cũng sẽ không lâm vào con đường này”.

“Huyền Cương”, Thượng Quan Huyền Tông trầm giọng, sắc mặt vô cùng khó coi: “Chính Dương Tông là sự tồn tại thế nào? Thủ đoạn của bọn chúng chúng ta đều biết rõ, ngươi muốn gia tộc chúng ta đời đời kiếp kiếp phải chịu cảnh nô bộc cho chúng sao?”

“Vậy cũng còn hơn hiện tại, làm bù nhìn vẫn còn có đường sống, còn hiện tại thì sao? Không quá một ngày nhà họ Thượng Quan ta sẽ bị gạch tên khỏi Nam Sở”.

“Hoang đường”, Thượng Quan Huyền Tông hắng giọng lạnh lùng: “Người của gia tộc ta đâu phải kiểu ham sống sợ chết?”

“Huynh…”

“Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương, các ngươi vùng vẫy vô ích vậy sao?”, khi Thượng Quan Huyền Cương đang định phản bác thì một giọng nói mang theo sự giễu cợt vang lên từ bên ngoài đại điện.

“Muốn đánh thì đánh, ta sợ ngươi chắc”, Thượng Quan Huyền Tông hắng giọng, đặc biệt là khi nhìn thấy những khuôn mặt tôi độc và dâm tà của Bàng Thống và Doãn Thương, sát khí của ông ta càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết khiến đại điện kết thêm một lớp hàn băng bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy được.

“Đừng nóng giận như vậy”, Doãn Thương ngả người trên ghế cười u ám, ông ta nhàn nhã xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay: “Ra khỏi thành và đầu hàng, hiến vài mĩ nhân, nếu chúng ta thoải mái, tâm trạng tốt thì sẽ cầu xin cho các người”.

“Hiến cái con khỉ”, nghe vậy, Thượng Quan Huyền Cương phẫn nộ, với thân phận của ông ta đương nhiên sẽ rẫt phẫn nộ, hiện giờ ông ta nghĩ thông rồi, bên ngoài chính là một lũ lang sói, thay vì khiến nhà Thượng Quan phải chịu nhục thì chi bằng chiến đấu tới giọt máu cuối cùng.

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, Doãn Thương bật cười, ông ta vung cánh tay: “Tấn công thành”.

Vù! Rầm! Rầm!

Ông ta vừa dứt lời, đại quân hai điện vừa ngừng công kích thành chưa tới mười giây đã lại lần nữa vung tay. Mười tám trận pháp công kích nhanh chóng phục hồi uy lực, kiếm ảnh, thần mang, quyền ảnh, chưởng ấn, binh khí, trận pháp rợp trời cứ thế đè nén về phía kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan.

Rầm! Đoàng!

Những tiếng vang dữ dội liên tiếp vang lên, kết giới hộ sơn của nhà Thượng Quan bị làn sóng công kích dội tới tới mức rung lên dữ dội, suýt chút nữa bị công phá.

Hừ!

Thượng Quan Huyền Cương lại hắng giọng, ông ta lập tức ngồi xuống nhanh chóng kết thủ ấn.

Cũng giống như ông ta, Thượng Quan Huyền Tông khoanh chân ngồi xuống



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.