Chương trước
Chương sau
Đây là một rặng núi, ở nơi sâu nhất trong rặng núi là một cổ thành với đại khí dồi dào, được người Nam Sở gọi là: Đông Nhạc Thiên Thành.

Nhìn từ xa, Đông Nhạc Thiên Thành phát ra quang hoa chói lọi, thần huy rực rỡ, bên trong rặng núi giống như có một viên minh châu rực sáng, bên trong đó là một đỉnh núi nguy nga sừng sững, cả ngọn núi chìm trong lớp mây và sương mờ, trông chẳng khác gì tiên sơn chốn nhân gian.


Đây chính là Thượng Quan Thế Gia ở Đông Nhạc, một thế lực lớn ở Nam Sở.

Lúc này, bên ngoài Đông Nhạc Thiên Thành chật kín bóng người, trên mặt đất, trong hư không đâu đâu cũng có, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, uy lực nối thành từng mảng khiến cả hư không liên tục vang lên âm thanh dữ dội.

Đây là đại quân của phân điện thứ ba và thứ tám của Chính Dương Tông, vây chật kín cả Đông Nhạc Thiên Thành.

Rầm! Rầm! Đoàng!

Giữa đất trời liên tiếp vang lên tiếng nổ dữ dội, đại quân của hai điện đang dốc sức ngự động mười tám trận pháp công kích, từng đòn công kích điên cuồng dội vào kết giới hộ sơn của Đông Nhạc Thiên Thành.

Ngoài ra, kiếm mang, chưởng ảnh, chưởng ấn, binh khí, trận pháp trận đồ rợp trời cũng nhấn chìm cả kết giới hộ sơn của nhà họ Thượng Quan, khí thế mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.

“Theo tốc độ này, không tới một ngày cả nhà họ Đông Nhạc sẽ biến mất khỏi Nam Sở”, trên vân đoan trong hư không, điện chủ của phân điện thứ ba của Chính Dương Tông bật cười tôi độc, trong ánh mắt rõ cái nhìn khát máu.

“Nghe nói Thượng Quan gia là đất của mĩ nhân”, một bên, điện chủ phân điện thứ tám của Chính Dương Tông Doãn Thương ngả người trên ghế bật cười tôi độc, trong ánh mắt độc như rắn của ông ta ngoài vẻ khát máu ra thì còn mang theo cái nhìn dâm tà không hề kiêng dè.

“Đây chính là kết cục khi đối đầu với Chính Dương Tông”, Bàng Thống bật cười, ông ta vẫn còn phẫn nộ về việc mấy ngày trước để Diệp Thành trốn thoát, cũng vì vậy mà ông ta bị Chính Dương Tông giáo huấn cho một trận, vốn dĩ phẫn nộ ngút trời nhưng lại bắt tay vào một việc thế này không những khiến ông ta có thể lấy công chuọc tội mà còn có thể trút cơn bực dọc trong trận chiến này.

Lại nhìn Thượng Quan gia, cả gia tộc đều bị bao trùm bởi làn khói mờ mịt.

Lúc này, bên trong Đông Nhạc Thiên Thành chật kính bóng người, bóng người trong hư không bay qua bay lại, bóng người dưới mặt đất cũng như làn sóng, nam nhân khoác trên mình chiến giáp, nữ nhân khoác trên mình chiến y, đến cả trẻ nhỏ cũng cầm sát kiếm.

Lúc này, bên trong đại điện của nhà Thượng Quan, mây mù che kín, bầu không khí nặng nề thấy rõ.

“Đây chính là hậu quả của sự thô lỗ mà các ngươi gây ra”, giọng nói của một lão già mặc đạo bào phá tan bầu không khí im ắng.

Người này khí thế mạnh mẽ, giọng nói có lực khiến cả đại điện như rung lên, khi nói còn rất hùng hồn lẫm liệt, mang theo uy nghiêm của bậc bề trên. Ông ta chính là một trong hai lão tổ của nhà Thượng Quan – Thượng Quan Huyền Cương.

Sắc mặt ông ta tối sầm lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thượng Quan Bác, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi: “Vì cứu Diệp Thành mà không ngại đắc tội với Chính Dương Tông, giờ đúng là tai ương ập đến rồi đấy”.

“Chúng con…”, Thượng Quan Ngọc Nhi định lên tiếng nhưng lại bị Thượng Quan Bác ngắt lời.

“Việc này trách con, là con suy tính không chu toàn”, Thượng Quan Bác tiến lên trước: “Xin tam thúc trừng phạt”.
“Trừng phạt ngươi có ích sao?”, Thượng Quan Huyền Cương nghiêm giọng: “Trừng phạt ngươi thì Chính Dương Tông có rút quân không? Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì từ đầu đừng có làm như thế. Ngươi có biết sự lỗ mãng của các ngươi hại cả gia tộc Thượng Quan không hả?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.