Chương trước
Chương sau
Không biết tới lúc nào Diệp Thành mới dừng lại, ngồi xổm trước mặt Long Ngũ, cười tủm tỉm nhìn hắn ta: “Ca đây đưa ngươi đi đánh nhau!”

“Được”.

“Vậy mới đúng chứ!”, Diệp Thành cười hài lòng, xách Long Ngũ lên ném ra khỏi Ngọc Nữ Phong, điều đáng nói là cái đầu trọc lốc ấy vẫn bóng loáng như vậy.

“Lợi hại không?”, Diệp Thành hất tóc rồi đưa tay lên vuốt.


“Lợi hại”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nhìn Diệp Thành như nhìn tên ngốc, sau đó cũng xoay người biến mất.

Xuỳ!

Nhìn hai người rời đi, Diệp Thành tỏ vẻ không cho là thế.

Ngay sau đó, hắn phất tay lấy Cửu Châu Huyền Thiên Đồ ra.

Bản đồ này quá lớn, quá tráng lệ, cũng chỉ có thể ở trên đỉnh núi mới mở được hết, thần huy sáng lên, cực kỳ chói mắt.

“Nào, luyện hoá nó đi”, Diệp Thành gọi tiên hoả ra để nó hoá thành Tiên Hoả Đạo Thân.

Tiên Hoả Đạo Thân gật đầu, đứng dưới Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, sau đó gọi hoả hải ra bao quanh bản đồ, đây là pháp khí đã bị tàn phá, nhưng uy lực lại cực kỳ cường hãn.

Bên này, Diệp Thành đã lấy ra một thứ khác.

Đây là một quả tim màu đen, lúc này nó đang đập thình thịch, mặc dù bị phong ấn nhưng Diệp Thành vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng than khóc, bên trên còn có ma lực tràn ra, ẩn chứa sức mạnh cường đại khiến hắn kiêng kỵ.

Đúng thế, đây chính là trái tim ác ma của Doãn Chí Bình, được cô đọng bởi ma lực tinh thuần, là cội nguồn sức mạnh của ác ma.

“Long gia, ta nên xử lý nó thế nào đây? Huỷ nó à?”, nhìn trái tim ác ma lơ lửng trong tay, Diệp Thành gọi Thái Hư Cổ Long.

“Đây là bảo bối đấy, sao có thể huỷ được?”, Thái Hư Cổ Long đáp lại ngay: “Nghe ta, dùng Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú độ diệt ác oán, tà niệm trên đó đi, nó sẽ biến thành một quả tim chỉ có sức mạnh ma đạo thuần khiết, tinh tuý hơn ma huyết mà ngươi có nhiều”.

“Như vậy cũng được hả?”, Diệp Thành ngây người.

“Được chứ, đương nhiên là được”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói tiếp: “Ta nói rồi, ma cũng phân thành tốt và xấu, độ diệt ác oán và tà niệm của trái tim ác ma thì phần còn lại sẽ là ma lực tinh thuần, luyện nó hoà vào cơ thể ngươi, nếu ngươi vào trạng thái ma đạo thì sức chiến đấu sẽ lên một tầm cao mới”.

“Vậy thì có ích gì!”, Diệp Thành bĩu môi: “Thần hải của ta có thân niệm của Đại Nhật Như Lai, một khi ta sử dụng ma đạo chắc chắn nó sẽ quấy rối, khi ta đối đầu với kẻ địch còn phải phân tâm chống lại nó, chắc chắn sẽ loạn”.

“Có còn hơn không mà”, Thái Hư Cổ Long ho khan một tiếng: “Cho dù ngươi phân sức mạnh ra để đối phó với thân niệm của Đại Nhật Như Lai thì sức chiến đấu của bản thân ngươi vẫn được tăng thêm, vào lúc mấu chốt rất hữu dụng”.

“Lần này ngươi không lừa ta nữa đấy chứ?”, Diệp Thành tức giận nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Mẹ kiếp, những lời ta nói đều dựa vào lương tâm hết đấy! Ngoài việc Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú gây ra chút tai vạ thì ta đã lừa ngươi khi nào?”

“Cũng đúng”, Diệp Thành ngoáy tai: “Vậy ngươi mau nghĩ cách đuổi thân niệm của Đại Nhật Như Lai ra khỏi thần hải của ta đi”.

“Ta đang tìm rồi, yên tâm, kiểu gì cũng có cách”, Thái Hư Cổ Long không chắc chắn lắm, vì dựa vào kinh nghiệm của nó cũng không biết phải làm thế nào, thủ đoạn của Đại Nhật Như Lai thật sự rất ghê gớm.

Diệp Thành để trái tim ác ma lơ lửng giữa không trung, còn hắn, Thiên Lôi Đạo Thân và đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh đã bao vây trái tim ác ma ở giữa.

Bấy giờ, Phật âm của Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú vang lên, từng luồng Phật quang chiếu vào trái tim ác ma.

Hu hu hu…





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.