Chương trước
Chương sau
“Theo ta thấy, linh hồn Thái Hư Cổ Long này chắc chắn cũng có đức hạnh giống tên Long Nhất kia”, Cổ Tam Thông nói một câu đầy ẩn ý, nói xong còn lấy dao cạo đầu ra.

“Ta thích cái trán sáng bóng”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng nói với vẻ mặt đầy ý tứ, trong tay cũng cầm một chiếc dao cạo.

Nói xong hai lão già cùng nhau chạy về Ngọc Nữ Phong.

Tại đây, trên Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành đã cho ngừng đọc Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú.


Đến lúc này hắn mới giải trừ cấm chế cho Thái Hư Cổ Long.

Phịch!

Cơ thể rồng của Long Ngũ kiệt sức nằm nhoài ra đất.

Bây giờ cơ thể rồng của nó chỉ còn cỡ hơn mười trượng.

Tuy cơ thể rồng nhỏ đi và sức mạnh long hồn cũng hao tổn mất tám chín phần, nhưng lúc này cơ thể rồng của nó lại sáng rực, lấp lánh ánh vàng, không còn những làn khí đục nữa, hai mắt phát sáng, rất trong sạch và thuần khiết, không còn vẻ hung bạo, khát máu và sát niệm.

“Ta đã lựa chọn kỹ lưỡng cho ngươi một thân thể rồi”, Diệp Thành phất tay ném thân thể một thanh niên áo trắng ra, khi còn sống tu vi của người này không yếu, nhưng những điều này không phải là vấn đề.

“Tốt quá rồi”, Long Ngũ sau khi đã được diệt hết ác niệm và oán niệm, không chút nghĩ ngợi liền chui vọt vào.

Ngay sau đó, thân thể của thanh niên áo trắng run lên.

Giây tiếp theo, hắn ta mở mắt rồi bật dậy, nhưng còn chưa kịp hắng giọng hét lên thì đã bị Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chạy tới ấn xuống đất.

Chừng năm giây sau, một cái đầu sáng bóng lại ra đời.

“Ca đưa ngươi đi đánh trận”, Diệp Thành ngồi xổm trước mặt Long Ngũ, trên mặt mang theo ý cười.

“Đức Phật từ bi”, giống như Long Nhất ngày đó, tên này cũng khoanh chân ngồi trên đất, hai tay chắp lại, tướng mạo trang nghiêm, vẻ mặt thành kính.

“Ngươi cũng được lắm”, Diệp Thành không nhiều lời, lập tức xắn tay áo, vung tay lên đánh lệch mặt Long Ngũ, hắn ta còn chưa hoàn hồn đã lại bị Diệp Thành cho thêm cái tát nữa.

Chát! Chát! Chát!

Sau đó những tiếng tát nối nhau vang lên, Diệp Thành tát rất vui vẻ, một cái tát đánh lệch mặt Long Ngũ, lại vung thêm cái tát nữa đánh cho mặt hắn ta quay về vị trí cũ.

Hắn cũng có kinh nghiệm trong chuyện này, đối với những kẻ thích ra vẻ kiểu này không thể chỉ nói lời dễ nghe mà còn phải cho hắn ta hiểu ra thế nào là văn võ song toàn.



Mẹ kiếp!

Giữa những tiếng tát giòn tan, một tiếng hét cao vút vang vọng khắp đất trời.

Long Ngũ bị Diệp Thành tát liên hoàn không biết trời trăng mây đất gì, lập tức nhảy dựng lên: “Lão tử chưa nổi điên, ngươi lại coi ta là chuột nhắt đấy à!”

Chát!

Đáp lại hắn ta là một cái tát nữa, hắn ta vừa mới đứng lên đã lại bị đánh ngã xuống đất.

Mà tên súc sinh Diệp Thành lúc này đã ngồi hẳn lên người Long Ngũ, tay cầm cục gạch đập loạn lung tung, Long Ngũ lanh trí lập tức gào khóc.

“Giả vờ cũng giỏi lắm”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân ở bên cạnh nghiêm túc nói.

“Ta còn có chuyện phải làm, đi trước đây”, Long Nhất ho khan một tiếng, sờ đầu trọc rồi thoắt cái biến mất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.