Chương trước
Chương sau
Họ phải rút lui chứ! Nếu phía Chính Dương Lão Tổ nổi điên, đại quân cả một điện bao vây thì sẽ lại là một trận huyết chiến, ít nhất trong số họ sẽ có một nửa quân số không ra nổi khỏi Loạn Cổ Thương Nguyên.

Khốn kiếp!

Chẳng mấy chốc, trên Loạn Cổ Thương Nguyên vọng lại tiếng quát giận dữ, vẻ mặt những người ở đây đều khó coi cùng cực.


Diệp Thành là ai? Là Đan Thánh, khả năng kêu gọi lớn thế nào? Là sát thần, sức chiến đấu cường hãn ra sao? Để một người như vậy chạy mất, với bọn họ mà nói là một tin cực xấu.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng! Bọn họ khẳng định Diệp Thành sẽ không đối đầu với mình ngoài mặt, mà tên vô liêm sỉ ấy đã bao giờ công khai, lúc nào cũng tìm cơ hội đánh lén phía sau.

“Thông báo truy sát Diệp Thành”, Thông Huyền Chân Nhân xoay người đi đầu tiên, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.

Người lo lắng nhất ở đây vẫn là ông ta, vì Doãn Chí Bình, lệnh bài chưởng giáo và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đều đang trong tay Diệp Thành, bất kỳ thứ nào cũng không được xảy ra sơ xuất, nếu không sẽ là tai hoạ của Hằng Nhạc.

Hừ!

Sau khi Thông Huyền Chân Nhân đi, Thanh Vân Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn Bàng Thống rồi cũng quay người bỏ đi. Bây giờ ông ta lại hơi hối hận, Thanh Vân đã hoàn toàn kết thù với Diệp Thành, sau này có thể sống tốt được sao?

Đi!

Linh Chân Thượng Nhân cũng phất tay áo bỏ đi, trước khi đi còn nhìn phía Bàng Thống, đại quân của cả một điện cũng không bắt được một người, còn làm điện chủ cái gì nữa? Vô dụng.

“Truy sát Diệp Thành bằng bất cứ giá nào!”, sau khi hai phe rời đi, Chính Dương Lão Tổ lập tức hét lên, đột nhiên bước lên hư không rồi vụt qua bầu trời như một đạo thần hồng.

Phía sau ông ta, mấy lão tổ khác của Chính Dương Tông cũng lần lượt đi theo, trước khi đi còn lườm Bàng Thống liên tục.

Đi!

Khuôn mặt Bàng Thống hơi hung ác, để Diệp Thành chạy mất đúng là sơ xuất của ông ta, bị trách cứ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hậu quả lại rất nghiêm trọng.

Không bao lâu, Loạn Cổ Thương Nguyên người đông nghìn nghịt vì người của Chính Dương Tông rời đi mà trở nên vắng vẻ, mặt đất vốn đã màu đỏ lại nhuốm thêm máu đỏ, trong không khí còn có mùi máu tanh tràn ngập.

Kịch đã hạ màn, những người xem chiến cũng lần lượt rút lui, ai về nhà nấy, trước khi đi họ còn thở dài cảm phục: “Đây là trận chiến tuyệt vời nhất mà ta từng xem”.

Không lâu sau, tin tức ở đây đã truyền khắp Đại Sở, dấy lên một làn sóng lớn.

“Thông báo cho Nhân Hoàng, đi tìm tung tích Thánh chủ”, trong đại điện Hằng Nhạc Tông, Chung Giang nghe tin lập tức hạ lệnh.

“Trận chiến khốc liệt vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta!”, Thiên Tông Lão Tổ hít sâu một hơi, tuy không tận mắt chứng kiến nhưng ông cũng biết trận chiến này của Diệp Thành nguy hiểm nhường nào, nói là cửu tử nhất sinh cũng không quá.

“Chúng ta đã đánh giá thấp Doãn Chí Bình”, Chung Quy vuốt râu: “Nếu biết trước chuyện này thì dù thế nào chúng ta cũng sẽ tới trợ chiến, may mà Diệp Thành đã trốn thoát, nếu hắn bị giết thì đó mới là tổn thất lớn nhất”.

“Bây giờ chúng ta nói về phía Thông Huyền đã”, Chung Giang trầm ngâm: “Có lẽ bọn họ đang trên đường về, đề phòng bất trắc, sau khi bọn họ quay lại, chúng ta bắt trước đã rồi tính”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.