Chương trước
Chương sau
Diệp Thành chạy rồi!

Tin tức này không chỉ khiến Chính Dương Lão Tổ mà còn khiến sắc mặt phía Thanh Vân Lão Tổ với Linh Chân Thượng Nhân đồng thời trở nên u ám tột cùng.

Diệp Thành chạy rồi, không ngờ Diệp Thành lại chạy được rồi.


Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?

Sau đó Nam Sở nhanh chóng trở nên náo nhiệt, tên không biết xấu hổ Diệp Thành kia là kẻ có thù tất báo, để hắn chạy mất thì sau này hắn sẽ nghĩ mọi cách tìm từng người tính sổ!

So với bọn họ, phía Hạo Thiên Huyền Chấn lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng không uổng công họ ngăn chặn phía Chính Dương Lão Tổ.

“Đi!”, sau đó cao thủ nhà Thượng Quan dẫn phía Thượng Quan Ngọc Nhi rút lui, tình hình hiện nay không cho phép họ ở lại lâu thêm một giây, vì đại quân của Chính Dương Tông có thể sát phạt tới bất cứ lúc nào.

“Thúc tổ, con muốn…”

“Nếu còn sống thì sẽ có ngày hắn tới Đông Nhạc”, lão tổ nhà Thượng Quan ngắt lời Thượng Quan Ngọc Nhi rồi phất tay áo biến mất.

“Đi!”, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không ngốc, dù tức giận đến mấy cũng không thể ở lại đây thêm nữa, ông cần phải đi ngay, nếu chậm trễ sẽ không đi được nữa.

Còn Diệp Thành, Hạo Thiên Huyền Chấn tin dù hắn không nhận người phụ thân này thì một ngày nào đó hắn cũng sẽ tới Hạo Thiên thế gia, vì nơi đó là cội nguồn của hắn, điều họ phải làm là nhanh chóng tìm nơi ẩn náu.

“Đi thôi”, bên này, lão già Gia Cát Vũ, Độc Cô Ngạo, Phục Linh cũng bảo vệ Bích Du lui ra ngoài, đối mặt với đại quân của một điện, với sức chiến đấu của ba người họ cũng phải tạm thời lánh mũi nhọn.

“Đi thôi, hôm nay gia đây mời rượu”, Ngô Tam Pháo liếc nhìn phía Chính Dương Lão Tổ rồi nhanh chóng chuồn đi.

“Hôm nay phải làm một bữa thật lớn”, Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân cùng nới lỏng thắt lưng.

“Ta cũng chưa ăn”, điều khiến ba người kinh ngạc là người khổng lồ Man Sơn cũng vác rìu tới một cách rất tự nhiên, đi theo bọn họ, nhìn thấy lão, khoé miệng Ngô Tam Pháo giật giật, đến đó ngươi đừng ăn nhiều quá đó!

“Về thôi”, Đan Thần và Đan Nhất nhìn đám cao thủ đầy trời, lập tức bảo vệ Huyền Nữ và Lạc Hi rút lui.

“Con muốn đi tìm Diệp Thành”, Lạc Hi tỏ vẻ miễn cưỡng, nhưng cũng nhìn Đan Thần và Đan Nhất với vẻ hy vọng.

“Con còn không biết hắn ở đâu thì đi đâu tìm?”, Đan Thần mỉm cười, xoa đầu cô bé: “Nếu hắn còn sống thì sau này chắc chắn sẽ đến Đan Thành, chúng ta cứ về chờ thôi”.

“Vâng…”, Lạc Hi gật đầu, lưu luyến nhìn về một hướng rồi đi cùng Đan Thần.

“Còn chúng con nữa”, phía Vi Văn Trác cũng chạy theo sau, đi theo họ vẫn cảm thấy yên tâm hơn.

Nhưng Từ Nặc Nghiên trước khi đi còn nhìn Cơ Tuyết Băng đeo mặt nạ bên cạnh, môi mím lại: “Cơ đạo hữu, chúng ta còn có thể gặp lại không?”

“Có lẽ còn!”, Cơ Tuyết Băng thản nhiên đáp lại rồi quay người rời đi. Thân phận cô ta đặc biệt, lúc trước giúp Diệp Thành ngăn đòn tấn công của các cao thủ, không thể để phía Chính Dương Lão Tổ nhận ra, nếu không sẽ rắc rối lớn.
Khi đoàn người Đan Thần rời đi, những người giúp Diệp Thành cũng nhanh chóng rút lui.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.