Hằng Nhạc.
Đây là một toà Địa Cung khổng lồ, tĩnh mịch.
Sâu trong Địa Cung có một trưởng lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, bị phong ấn bởi ba lá linh phù, đừng nói là dùng linh lực, cho dù di chuyển cũng vô cùng khó khăn.
Người này là một trong số lão tổ của Hằng Nhạc, người Nam Sở gọi ông ta là Hằng Thiên Thượng Nhân.
Lại nhìn đến hai người bên cạnh ông ta, chẳng phải chính là Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang sao?
“Hai vị đạo hữu có ý gì?”, giọng điệu của Hằng Thiên Thượng Nhân lạnh lùng.
“Không có ý gì cả”, hai người cùng cười đáp.
“Rốt cuộc hai người là ai?”, Hằng Thiên Thượng Nhân lạnh giọng hỏi.
“Hằng Thiên sư thúc, đắc tội rồi”, giọng nói này từ bên ngoài Địa Cung truyền vào.
Lời còn chưa dứt, một người trung niên mặc áo giáp đã bước vào, dáng người cao thẳng, bước đi vững vàng mang theo vẻ uy nghiêm của bậc bề trên.
“Dương Đỉnh Thiên”, nhìn thấy người tới, Hằng Thiên Thượng Nhân chợt nheo mắt.
“Dương Đỉnh Thiên chào Hằng Thiên sư thúc”.
“Sao ngươi lại ở Hằng Nhạc Tông?”, Hằng Thiên Thượng Nhân cau chặt mày nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Sao con không thể ở Hằng Nhạc Tông?”, giọng Dương Đỉnh Thiên đều đều: “Nợ máu phải trả bằng máu, chúng con chờ đợi rất lâu mới tới ngày này đấy”.
“Ngươi…”, Hằng Thiên Thượng Nhân mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì, mặc dù sống trong Địa Cung này đã lâu nhưng ông ta vẫn biết hết mọi chuyện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-truyen-ky/623688/chuong-1498.html