Chương trước
Chương sau
“Vấn đề là chúng ta trúng chiêu rồi”, Diệp Thành lắc đầu, nhìn đan hải của mình, màn sáng do luồng sức mạnh bí ẩn hình thành đang dần bao phủ đan hải của hắn, phía trên màn sáng còn có phù văn kỳ dị đang di chuyển.

Đan hải của hắn gần như đã bị cấm chế hơn bảy phần, mà sức chiến đấu lúc này của hắn có thể phát huy ba phần đã là tốt lắm rồi.

So với hắn, đan hải của Cơ Tuyết Băng đã hoàn toàn bị cấm chế, bây giờ cô ta còn đang bị thương, đi lại cũng khó, không khác gì người phàm, thậm chí còn không bằng người phàm.


Keng! Xoảng! Koong!

Ngay sau đó, những tiếng leng keng liên tục vang lên.

Diệp Thành đã ngồi xổm trên mặt đất, lấy từng túi đựng đồ rồi dốc hết bảo bối ra, thật sự là thứ gì cũng có: binh khí, linh đan, linh dịch, linh thảo…

“Cái này được đấy, linh châu này cũng không tệ, thanh sát kiếm này… ừm, lúc về chắc cũng bán được giá cao”, Diệp Thành như đang đi chợ, phân loại, lựa chọn từng món.

Bên này, nhìn Diệp Thành không ngừng lấy túi đựng đồ ra, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng lại trở nên đặc sắc hơn nữa.

Cô ta đếm thì thấy Diệp Thành đã lấy ra ít nhất hơn mấy nghìn túi đựng đồ, mà đây chỉ là hắn lấy ra, cộng thêm số hắn chưa lấy có trời mới biết là bao nhiêu, số lượng này khiến cô ta thực sự rất sốc.

Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới cất lại bảo bối vào túi đựng đồ rồi nhét vào trong áo.

Mặc dù đêm nay nguy hiểm nhưng thu hoạch cũng rất khá, nhặt được một món tiền lớn, khi về có thể trang bị cho đội quân tu sĩ yếu.

Hoàn tất những việc này, Diệp Thành ngó thần đỉnh một lát rồi xoa xoa tay bước về phía Cơ Tuyết Băng.

Thấy thế, Cơ Tuyết Băng khẽ cau mày, chủ yếu là biểu cảm trong mắt Diệp Thành nhìn thế nào cũng thấy không có ý tốt.

Diệp Thành đã dừng lại, xoa xoa tay nhìn Cơ Tuyết Băng từ trên xuống dưới bằng ánh mắt sáng rực, cuối cùng ánh mắt hắn rơi vào túi đựng đồ của cô ta, hai mắt phải gọi là lấp lánh! Thân phận tôn quý như Cơ Tuyết Băng, trong túi đựng đồ không có bảo bối mới lạ.

“Ngươi định làm gì?”, thấy Diệp Thành như thế, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không khỏi lạnh hơn.

“Ta cứu cô, cô không định báo đáp ta à?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn Cơ Tuyết Băng.

“Ngươi muốn gì?”

“Đương nhiên là bảo bối rồi”, Diệp Thành cười hì hì: “Hay ta tự lấy nhé?”

“Sát thần Tần Vũ lừng danh Đại Sở cũng làm những chuyện lợi dụng lúc người khác gặp nguy à?”, Cơ Tuyết Băng thờ ơ liếc nhìn Diệp Thành.

“Vậy cô không hiểu gì về ta rồi. Con người ta có tật xấu, vì bảo bối mà kiên quyết không cần thể diện”.

“Đây đúng là sự thật”, nghe thấy câu này của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long ở Chính Dương Tông xa xôi bất giác ngoáy mũi bảo: “Nhưng ta lại thích những kẻ không cần thể diện”.

“Ngươi cút cho ta”.
“Nói chuyện nghiêm túc với ngươi đây”, Thái Hư Cổ Long búng rỉ mũi rồi lại tiếp tục ngoáy bên còn lại: “Ta chân thành khuyên ngươi nên tạo một đứa bé với cô ta, đêm nay cảnh đẹp ý vui, rất thích hợp”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.