Chương trước
Chương sau
Grừ! Grừ!

Sau tiếng thú gầm, hai con yêu thú khổng lồ ở cửa hang lao tới, nếu không có gì ngoài ý muốn thì Cơ Tuyết Băng sẽ bị xé xác ngay tại chỗ.


Nhưng vào lúc này, một tia thần quang từ phía xa bắn tới, nhìn kỹ lại thì đó là một cây chiến mâu.

Phụt! Phụt!

Máu bất ngờ bắn tung tóe, hai con yêu thú đang lao về phía Cơ Tuyết Băng đã chết, bị ghim trên vách đá.

Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng vội vàng quay đầu nhìn về phía đêm đen.

Cô ta nhìn thấy một người toàn thân phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, dáng đứng thẳng tắp, bước chân vững vàng mạnh mẽ, hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, mái tóc đen bồng bềnh trong gió, cực kỳ chói mắt trong đêm tối.

“Không ngờ hắn vẫn còn sống”, Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Đan hải dần bị cấm chế, sức chiến đấu không còn nổi năm phần, hắn đã giết Triệu Thanh rồi sao?”

“Tối nay có thể vui vẻ ăn một bữa thịt hầm rồi”, Diệp Thành cất chiến mâu Vu Hoàng đi.

Sau đó hắn xắn tay áo, túm lấy hai con yêu thú đã chết, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, nhóm lửa rồi đặt Đại La Thần Đỉnh lên.

“Ngươi… Vì sao ngươi lại cứu ta?”, nhìn Diệp Thành bận rộn, Cơ Tuyết Băng bất giác cất tiếng hỏi.

“Bởi vì cô đẹp!”, Diệp Thành vừa cho dược liệu vào thần đỉnh vừa thản nhiên trả lời.

“Bởi… Bởi vì ta đẹp”, nghe câu trả lời của Diệp Thành, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng trở nên khá kỳ lạ.

“Được rồi! Bởi vì cô đáng tiền”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai, vừa rót linh dịch vào thần đỉnh vừa cười đắc ý.

“Đáng tiền?”

“Huyền Linh Chi Thể, Thánh nữ Chính Dương Tông, điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, lấy bừa một thân phận mang đi bán đều rất đáng tiền”, Diệp Thành cười khà khà.

“Ngươi…”, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng lập tức từ kỳ lạ chuyển sang đặc sắc. Trên khắp Đại Sở có lẽ cũng chỉ thanh niên này dám nói cô ta như vậy, hơn nữa hắn còn nói rất rõ ràng mạch lạc, quả thực cô ta rất đáng tiền.

“Ta hỏi này, cấm chế Huyền Đạo Vô Thương và Địa Pháp Thiên La giải bằng cách nào?”, bên này, Diệp Thành vô tình hay cố ý hỏi một câu, hiển nhiên hắn không hề để ý đến vẻ mặt thú vị của Cơ Tuyết Băng.

“Chờ”, Cơ Tuyết Băng khoanh tay ôm đầu gối, nhẹ giọng đáp: “Với sức chiến đấu của chúng ta, ít nhất bảy ngày mới phá giải được cấm chế, điều này tuỳ thuộc vào sức chiến đấu, sức chiến đấu của chúng ta thấp hơn Thanh Vân Lão Tổ nên chỉ có thể chờ”.

“Cấm pháp này thật tuyệt”, Diệp Thành sờ cằm: “Nếu học được, có lẽ sẽ bất khả chiến bại”.
“Không đơn giản vậy đâu”, Cơ Tuyết Băng vén tóc, tiếp tục nói: “Mặc dù hai bí pháp này lợi hại nhưng không phải không thể phá vỡ, kẻ nào có sức chiến đấu cao hơn Thanh Vân Lão Tổ thì hai bí pháp này không có tác dụng với họ, sức chiến đấu yếu hơn Thanh Vân Lão Tổ không bị đánh trúng thì sẽ không trúng chiêu”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.