Chương trước
Chương sau
"Ngươi không dùng Đế binh thì ta thử một chút." Diệp Thành cười nói. "Có Đế binh mà không dùng, ta ngu ngốc sao?" Cửu Trần lắc đầu xong còn

vuốt tóc, không còn cách nào khác, ta đã có Đế binh, liền có thể đánh không cần nương tay.

lại. Chẳng lẽ Kỳ Lân thời Hồng Hoang đều luôn ăn nói khó chịu như vậy sao?

Cũng may là ta không có Đế binh, nếu có, ta thực sự cần phải tìm một nơi để luyện tập chăm chỉ với ngươi, đánh cho đến khi ngươi khóc mới ngừng.

"Hãy cẩn thận với thái tử của mấy tộc Cùng Kỳ, Đào Ngột và Thao Thiết." Khi sắc mặt của Diệp Thành trở nên tối tăm, Cửu Trần lại nói.

"Rất mạnh?" Diệp Thành gạt suy nghĩ sang một bên, hỏi thử.

"Không phải là rất mạnh, mà là rất xấu xa." Cửu Trần hít bầu rượu, không quên dùng tay áo lau đi: "Trong trận chiến cùng một cấp độ, Hoang Cổ Thánh Thể chưa từng bị đánh bại, những tên kia chắc chắn cũng không phải là đối thủ của ngươi, chỉ sợ họ giở trò bẩn thỉu, tấn công công khai thì dễ tránh còn chiêu trò sau lưng thì khó phòng, chắc là ngươi cũng hiểu đạo lý này.

“Điều này ta hiểu rất rõ.” Quỳ Ngưu cay đắng chửi rủa.

"Chơi thì chơi, ai sợ ai." Diệp Thành cười lạnh.

"Đừng nói chuyện này, ta muốn hỏi thăm một người." Cửu Trần thu hồi bầu rượu, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cuộn tranh, treo ở trước mặt Diệp Thành: “Nhìn xem, ngươi đã từng gặp người phụ nữ này trước đây chưa?”

Diệp Thành ngước mắt nhìn sang, ngay cả Quỳ Ngưu cũng nhìn qua.

Trên cuộn giấy có một người phụ nữ tóc trắng với vẻ ngoài vô song, vẻ mặt lãnh đạm, thánh thiện không tì vết, không nhiễm bụi trần, lại có chút hốc hác khiến người khác tiếc thương.

"Dao Trì?" Quỳ Ngưu sửng sốt, hai mắt sáng ngời.

"Cơ Tuyết Băng." Diệp Thành ngơ ngác nhìn, trong lòng không khỏi đau đớn, hắn không thể nhận lầm được, đây là Cơ Tuyết Băng.

"Có vẻ như chúng ta đều quen biết, đến tâm sự với ta xem nàng có lai lịch như thế nào." Cửu Trần cất bức tranh đi.

"Thần nữ của thánh địa Dao Trì, người phụ nữ xinh đẹp nhất ở Đông Hoang." Quỳ Ngưu nhếch miệng cười: "Lão Ngưu như ta cũng rất thích nàng."

Vừa dứt lời, hắn ta nhìn thấy một bàn tay thò vào lò, tát hắn ta một cái, Quỳ Ngưu quỳ xuống tại chỗ, sửng sốt.

Người ra tay chính là Diệp Thành, một cái tát này không nhẹ cũng không nặng.

Ngươi thật to gan, người phụ nữ của ta mà ngươi cũng dám thích?

Lý Trường Sinh sửng sốt, ngay cả Cửu Trần cũng sửng sốt, đang nói chuyện bình thường, không có dấu hiệu cảnh báo nào, tại sao hắn lại ra tay?

"Đừng quan tâm về những chỉ tiết đó." Diệp Thành đóng lò đồng và nhìn Cửu Trần: "Có phải ngươi... đã nhìn thấy Dao Trì."

"Ta từng thấy." Cửu Trần ho khan một tiếng, vẻ mặt có chút xấu hổ. "Nhìn thấy ở đâu?" Diệp Thành kích động nhìn chằm chằm Cửu Trần. "Ta cũng không biết đó là bầu trời sao nào." Cửu Trần nhún nhún vai.

"Tại sao ta lại không gặp được?" Ánh mắt Diệp Thành có chút ảm đạm, đối với chuyện cũ trong quá khứ, hắn cũng không hận Cơ Tuyết Băng, chỉ cảm thấy áy náy, cảm kích cô ta đã liều mạng cứu giúp, còn có sự kết hợp ngẫu nhiên ở di tích cổ xưa.

"Người phụ nữ đó thực sự không phải là một chiến binh bình thường! Ngay cả ngươi... cũng có thể không áp chế được nàng trong một trận chiến cùng cấp độ." Cửu Trần tiếp tục, dùng một tay che mặt.

Dòng suy nghĩ của Diệp Thành bị gián đoạn, hắn vô thức quay đầu lại nhìn Cửu Trần từ trên xuống dưới, không khó để tưởng tượng ra Cửu Trần đã bị nàng xử lý.

Cơ Tuyết Băng của hiện tại đáng sợ như vậy? Giỏi đánh đấm như vậy sao? Ngay cả Kỳ Lân thời Hồng Hoang cũng bị đánh bại, sức chiến đấu kinh người như vậy sao?

"Thời đại này thật sự là phi phàm." Cửu Trần cảm khái nói: 'Cùng cấp bậc thì chỉ có ba người có thể khiến ta kiêng dè, thời kỳ Hồng Hoang có một người, ngươi hẳn là đã nghe qua: Chiến thần Hình Thiên; ngươi, Diệp Thành, là một trong số đó; về phần người thứ ba chính là người mà ngươi gọi là Dao Trì, nàng là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà ta từng gặp, thậm chí còn hơn cả Hồng Liên Nữ đế cùng cấp.”

"Mạnh như vậy?" Diệp Thành hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ rằng một con Kỳ Lân thời Hồng Hoang lại có thể đánh giá như vậy về Cơ Tuyết Băng.

"Mạnh." Cửu Trần lại che mặt, vẻ mặt càng thêm xấu hổ, không biết nếu hắn ta biết được mối quan hệ giữa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng thì có xấu hồ hơn hay không, cả nhà đều là quái vật.

"Ta có nên gọi Triệu Vân tới để hắn cùng vui không?" Diệp Thành không khỏi nảy ra ý nghĩ như vậy, hắn đánh không lại Triệu Vân, Cửu Trần đại khái cũng đánh không lại.

“Ai, ai đánh ta. ” Trong lò đồng, tên Quỳ Ngưu bị bỏ lại bên trong lớn tiếng chửi bới, sắc mặt đen như than cốc.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành lại định giơ tay lên cho hắn ta thêm một cái tát.


"Ta cũng muốn lấy một ít máu của ngươi." Diệp Thành sờ sờ cằm, cảm thấy. tay lại ngứa ngáy, đánh thê tử, sau đó lại đánh huynh đệ của ta, ngươi muốn lên trời à! Có đánh cũng phải do ta đánh.

"Khi nào thì tìm được Đế binh cực đạo hãy đến đấu với ta!" Cửu Trần khit mũi và chia tay Diệp Thành, theo sau truyền đến những lời nói mơ hồ: "Nếu rảnh rỗi thì xem quyển sách cổ mà ta đưa cho ngươi đi, không nên mỗi lần nhìn thấy một tộc Hồng Hoang thì lại bắt đầu gây chuyện với người ta."

"Được rồi, đi thôi." Lý Trường Sinh chắp tay thở dài.

"Không sao, ta đã đánh dấu." Diệp Thành nói một cách ẩn ý: "Khi tìm được. Đế binh, chúng ta sẽ lấy máu của hắn trước."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.