Chương trước
Chương sau
Ban đêm vô cùng yên tĩnh, hôm nay ở Linh Vực tối hơn so với bình thường một chút, không nhìn thấy sao, cũng không thấy được ánh trăng, ngay cả gió cũng trở nên lạnh lẽo.  

 

 

Trong màn đêm đen, từng bóng người như bóng ma, xuyên qua Đại Xuyên, Thương Nguyên, từ khắp bốn phương hội tụ về trung tâm của Linh Vực.  

 

 

Nhân số quá đông, giống như một tấm màn che trời, che đi chút ánh sáng còn sót lại.  

 

 

Đến khi nhìn thấy Tần Quảng Vương và cường giả của Minh Giới rồi, các lão tổ của các thế lực lớn ở Linh Vực đều vô cùng kinh ngạc: “Lấy đâu ra mà nhiều Chuẩn Đế như vậy?”  

 

 

“Ta đã từng gặp mười người đó”. Một lão giả chỉ vào chỗ của Thập Điện Diêm La: “Là bọn họ đã tiêu diệt năm Chuẩn Đế ở trên biển”.  

 

 

“Nói như thế, đây đều là người được Diệp Thành mời đến?”. Mọi người kinh hãi.  

 

 

“Thế lực nào thế này, cái đội hình này cũng đông đảo quá mức rồi”.  

 

 

“Các người đang nhìn cái gì?”. Thái Sơn Vương tính tình không tốt mắng một tiếng, kết hợp với bộ râu xồm kia, thật sự là hung thần ác sát.  

 

 

Các lão tổ của Linh Vực ho khan, không dám nhìn lén nữa mà tiếp tục lên đường.  

 

 

Linh vực các lão tổ ho khan, không ở nhìn lén, tiếp tục lên đường.  

 

 

Trung tâm của Linh Vực chính là một ngọn núi lớn, nguy nga bàng bạc, mà ở trung tâm của ngọn núi lớn, chính là một vực thẳm tối đen, miệng vực rộng hàng vạn trượng, nhìn thế nào cũng trông như đang thông đến chỗ của địa ngục.  

 

 

Cái đó chính là vực thẳm Vô Vọng sâu không thấy đáy mà lớp người già đã từng nói.  

 

 

Tương truyền, từng có một Chuẩn Đế tiến vào nhưng lại không bao giờ bước ra, nơi này bị liệt thành cấm địa, trước đó có người đi vào, nhưng cũng không có ai dám bước vào, Chuẩn Đế vào mà không ra được thì đừng nói gì đến tiểu tu sĩ.  

 

 

Đại quân của Linh Vực lần lượt đi đứng, lấy vực thẳm Vô Vọng làm trung tâm, bao vây chặt chẽ như nêm cối, lấp đầy trời xanh, phủ kín đại địa.  

 

 

“Có Đế Đạo Pháp Trận che lấp cơ hội”. Tần Quảng Vương lãnh đạm nói.  

 

 

“Đây là một nhánh rẽ của đại quân Thiên Ma, ngăn cách với nhân thế, bằng không, một quân khổng lồ như thế tiến đến, làm sao không ai biết”.  

 

 

“Đánh thẳng vào luôn?”, Tống Đế Vương liếc nhìn Diệp Thành.  

 

 

“Bài binh bố trận”. Lời nói của Diệp Thành, vang vọng khắp bầu trời.  

 

 

Vừa dứt lời, tứ phương đều có thần mang bắn lên trời, hóa thành từng pháp trận khổng lồ, số lượng lên đến hơn mấy vạn, bao gồm cả Hư Thiên Tuyệt Sát Trận, Chấp Chưởng Sát Trận, đều là Thánh Vương cường đại.  

 

 

Chưa kể, đúng như lời của Diêm La đã nói, hơn nửa số Thiên Ma đều đang ngủ, cho dù có đánh đến cửa nhà, bọn chúng cũng không phản ứng gì.  

 

 

“Đưa tin cho các cường giả ở các đại cổ thành, lập tức quét sạch Thiên Ma ở bên ngoài”. Diệp Thành lại hạ lên, thời cơ đã chín muồi.  

 

 

Các đại lão tổ lần lượt lấy truyền âm thạch ra, đưa tin đi khắp nơi.  

 

 

Cùng lúc đó, các cổ thành ở Linh Vực đều vang lên tiếng ầm ầm, từng đám từng đám Thiên Ma bị đánh cho không kịp trở tay, chiến lực áp chế tuyệt đối, bị đánh cũng không thể ngẩng đầu, từng tốp từng tốp bị diệt.  

 

 

Bọn chúng buồn bực, đến khi sắp chết cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, ngủ đông không biết đã bao nhiêu năm tháng, lại bị xử lý hết nguyên ổ.  

 

 

Ở trung tâm của Linh vực, vẫn không hề có động tĩnh, trong vực sâu không đáy, ngay cả một tiếng vang cũng không có, yên tĩnh đến đáng sợ, vô cùng âm trầm.  

 

 

“Đánh”. Diệp Thành đột nhiên rút kiếm, chỉ đến vực thẳm Vô Vọng ở đằng xa.  

 

 

Vừa ra lệnh, mấy vạn sát trận đều sống dậy, quét đi thần mang, đánh vào trong vực sâu, âm thanh ầm ầm rung trời động đất.  

 

 

Trong nhất thời, bên trong vực sâu có ma khí trào ra mãnh liệt, giấc ngủ bị quấy rầy, Thiên Ma thức tỉnh, điên cuồng gào rống.  

 

 

“Ở đây ra lại có đại quân tu sĩ?”. Từ bên trong vực thẳm truyền ra tiếng hừ lạnh.  

 

 

Lúc trước chìm vào trong giấc ngủ, cũng không hề biết đến chuyện ở bên ngoài, bây giờ khi thức tỉnh, nhìn xuyên qua bóng tối nhìn bên ngoài, thấy được trận trượng này khổng lồ đến độ nào.  

 

 

Thật hiển nhiên, đây là một kế hoạch tốt, muốn xử lý hết nguyên ổ của bọn chúng, vừa mới tỉnh lại, đây thật sự là một bất ngờ lớn.  

 

 

“Đi ra đây!”, Minh Tuyệt đứng ở trên trời cao, hét lớn, âm thanh nhắm vào vực thẳm Vô Vọng, thêm vào thần uy đế khí.  

 


“Không ra à? Vậy thì chờ bọn ta đánh ngươi ra, tiếp tục đánh”. Thái Sơn Vương hét lớn, cái tính tình này, thật sự là nóng nảy quá.  

 

 

Không cần ông ta nói, sát trận cũng không hề dừng lại, thần mang rực rỡ nhuộm đầy trời cao, từng cái từng cái một mất đi.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.