“Nhìn sự nhiệt tình ở trên giường của ngươi, ta coi trọng ngươi”. Diệp Thành vỗ vỗ Minh Tuyệt, lại đánh dấu trên bản đồ một lần nữa.  
“Nói trắng ra như vậy làm gì, tởm quá”. Minh Tuyệt lắc đầu, xong việc cũng không quên vuốt tóc, ra vẻ vô cùng.  
Thanh Loan xấu hổ, đá cái tên này một cái, gương mặt đỏ bừng.  
Thật ra Sở Linh Chi và Bạch Chỉ cũng nhìn ánh mắt của Minh Tuyệt, cảm thấy có hơi kỳ quái, ánh mắt hiện tại không giống như người đã có tức phụ.  
Ở Minh Giới, ít nhất hắn còn có một chút liêm sỉ, sao lần này đến Linh Vực, dường như đã thay đổi ngay lập tức, khiến người khác nhìn mà ngứa tay.  
Hai người đều hiểu rõ, ở Địa Phủ có Minh Đế áp chế nên hắn ta mới ngoan ngoãn, sau khi ra khỏi Minh Giới rồi, lập tức trở thành ngựa hoang thoát cương.  
Cho nên, Minh Tuyệt của bây giờ, mới thật sự là Minh Tuyệt.  
Đương nhiên, Minh Tuyệt trở nên như thế, người nào đó cũng có công lao trong đó, Bạch Chỉ Và Sở Linh ăn ý đồng loạt nhìn về phía Diệp Thành.  
Không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu ở chung với Diệp Thành một thời gian dài, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, sẽ càng ngày càng... không biết xấu hổ.  
“Cái biểu cảm gì đây?”, Diệp Thành liếc mắt nhìn hai người bọn họ.  
“Chính là cái ý kia, ngươi là nhân tài, nhất định sẽ hiểu”. Bạch Chỉ lấy ra cái gương nhỏ, chỉnh lại mái tóc đẹp.  
“Ngươi cái con người này, chắc chắn không thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655732/chuong-2826.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.