Chương trước
Chương sau
“Còn có thể cười sao”. Sở Giang Vương mắng một tiếng, lập tức giơ tay lên, một chưởng đập xuống đủ để giết chết hai vị Thiên Ma Chuẩn Đế. 

“Ngươi gấp cái gì!”. Diệp Thành vội vàng ngăn cản, sau đó dùng một chưởng chĩa vào một cái, phế tu vi của hai Thiên Ma nhưng không giết bọn họ. 

Thiên Ma rên rỉ thảm thiết, kêu gào, cùng nhau ngã xuống đất, hôn mê, tinh khí Thiên Ma trôi đi, mang theo Ma tính bị Diêm La quét sạch. 

 

“Giữ lại cũng là tai họa ngầm”. Tống Đế Vương thản nhiên nói. 

“Nếu không thể tìm kiếm linh hồn, vậy đành suy diễn”. Diệp Thành cười nhàn nhã. 

“Minh đế cũng không thể suy diễn, ai cho người sự tự tin đó chứ”. Thập Điện Diêm La khoanh tay, bát giác muốn cười. 

“Điều này giống nhau sao? Minh Đế suy diễn... là Thiên Ma Vực, mà ta suy diễn... là có bao nhiêu Thiên Ma đang ẩn nấp ở trong Linh Vực, bản chất trước và sau khác nhau”. Diệp Thành nói. 

“Nói vậy, cũng không có gì sai”. Diêm Diêm họ khan. 

Khác biệt thì vẫn có, còn khá là lớn, Thiên Ma Vực ở nơi nào, đại bản doanh của Thiên Ma không chỉ có Đại Đế, còn có người mạnh hơn Đế, Minh Đế sao có thể suy diễn ra được? 

Cho dù có thể suy điễn, Minh Đế cũng không dám! Không chừng còn bị Thiên Ma Vực chí tôn suy diễn ngược lại, lúc đó thì hay họ rồi. 

So với suy diễn Thiên Ma Vực, tính toán của Diệp Thành đơn giản hơn rất nhiều, trong lúc này không đề cập đến Thiên Ma Vực, chỉ suy diễn Thiên Ma ẩn nấp. 

“Tới đây, tới đây, đừng rảnh rỗi”. Tần Quảng Vương vẫy tay, hút lấy một giọt máu từ trong cơ thể của Thiên Ma tóc màu máu, để ở trong lòng bàn tay.

Cửu Điện Diêm La cũng vậy, mỗi người đều lấy máu Thiên Ma. 

Cuối cùng, mới đến Diệp Thành, lấy máu để trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, Chu Thiên diễn hóa cực kì gần với suy toán, truy tìm nguồn cội. 

Tiểu viện yên tĩnh, tĩnh mịch, Thiên Ma ngất đi, Thập Điện Diêm La và Diệp Thành đang nhắm mắt suy luận, chỉ còn lại Sở Linh vẫn đang mở mắt. 

Nàng giỏi đánh nhau, nhưng lĩnh vực suy diễn này nàng là người mới. 

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mười một người cau mày, khoé miệng chảy ra một chút máu tươi, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên trắng bệch. 

Suy diễn, nhưng thực tế là nhìn trộm thiên cơ, bọn họ bị cắn trả. 

Diệp Thành là người chảy máu nhiều nhất. Thứ nhất, tu vi của hắn vẫn còn thấp, thứ hai Chu Thiên diễn hóa quá bá đạo, phản phệ cũng rất ngang ngược. 

Sau khi chết một lần, nghiệp chướng còn ẩn nấp ở Chu Thiên diễn hóa không còn lại chút gì, sẽ không thôn tính tu vi và tuổi thọ của hắn. 

Tuy nhiên, kiếp này của hắn không thể diễn hóa Chu Thiên nữa, tu đến độ cao của kiếp trước, cái này gọi là bị giam cầm trong một không gian. 

Nhưng dù vậy, phán phệ mà suy diễn triệu đến cũng đủ dọa người, nhìn trộm thiên cơ càng nhiều, phản phệ càng mạnh mẽ. 

Trong lúc mông lung, Diệp Thành nhìn thấy một vực sâu, tối đen như mực, chỉ cần liếc nhìn một cái đã cảm thấy tâm trí như bị nó nuốt chửng vào bên trong. 

Hắn ngửi được hơi thở của Thiên Ma, được một lực lượng thần bí bao phủ, nhưng không thoát khỏi suy diễn của hắn, tuyệt đối là nơi ẩn thân của Thiên Ma. 

Điều khiến sắc mặt của hắn khó coi chính là số lượng Thiên ma ở trong đó vô cùng nhiều, nói chính xác hơn thì đó là một đội quân. 

Ngoài ra, rất nhiều cổ thành, cho đến biển cả, rừng sâu, thậm chí ở biển cả, núi sâu, rừng hoang dã của Linh Giới đều có không ít tung tích của Thiên Ma. 

Khi một cơn gió nhẹ thổi qua, mười một người lần lượt mở mắt ra, cau mày nói: “Không nhìn thì không biết, nhìn rồi thì bị dọa”. 

“Mấy người chúng ta thực sự rất khó đối phó với nó”. Diệp Thành trầm ngâm, “Xem ra phải liên hợp xung quanh, cũng phải mượn binh từ âm phủ”. 

“Thời hạn sắp đến, chúng ta phải trở về Minh giới”. Sở Giang Vương ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Tốt nhất nên thống nhất thời gian”. 

“Vậy thì ba ngày sau, ta sẽ liên hợp các thế lực lớn ở Linh Giới, mười vị Diêm La quay về cũng nghỉ ngơi lấy sức”. Vừa nói, Diệp Thành vừa lấy ra một cuộn cổ, đưa cho Tần Quảng Vương, bên trên viết đầy tên người đều là cường giả ở Minh Giới. “Đến lúc đó, ta sẽ thông minh người trên danh sách này, thông báo bọn họ chuẩn bị thật tốt”. 

“Ngươi thật sự là thần mà!”, Thập Điện Diêm La đều tặc lưỡi, người trên cuộn cổ số lượng cực lớn, yếu nhất cũng là thánh vương. 

“Ta thực sự rất tò mò, ngươi lấy máu tươi của họ từ nơi nào?” 

“Tu La Hải Chiến, ta cũng không nhàn rỗi”. Diệp Thành cười. 

“Có hậu bối như thế này lòng ta cũng được an ủi”. Tống Đế Vương than thở nói. 

“Một lúc thông Minh nhiều như vậy, thân hình ngươi nhỏ bé có thể chống đỡ được không?”, Tần Quảng Vương cầm lấy cuộn cổ nhìn Diệp Thành. 

“Chỉ cần nỗ lực có thể làm được bất cứ điều gì”. Diệp Thành nhún vai, “Liều mạng làm thôi!” 

“Nếu thông minh Minh Đế và Đế Hoang tới đây, thì dễ làm rồi”. Bình Đẳng Vương vuốt râu, thâm thúy nói. 

“Mệt chết ta cũng không thể thông minh chí tôn”. Diệp Thành ho khan một tiếng. 

“Như vậy, ba ngày sau”. Tần Quảng Vương dần đứng vững, thân thể dần dần hóa thành tro bụi, từ dưới chân trở lên tiêu tán. 

Cửu Điện Diêm La, không theo thứ tự cụ thể nào, biến mất theo chiều gió. 


Sự lo lắng của Diệp Thành lần này quả thực không phải bắn tên không đích. 

Thiên Ma cường đại, nàng sớm đã biết, nếu như bị công kích một lần nữa, không có Đại Đế nhân gian trấn thủ, có khả năng sẽ dẫn đến hủy diệt. 

Địa phủ mặc dù có hai vị chí tôn là Đế Hoang và Minh Đế, nhưng ngặt nỗi pháp tắc hạn chế, hai đại chí tôn không thể tới đây, cũng không giúp được gì. 

Vì vậy, tất cả những điều này vẫn cần phải dựa vào bản thân Chư Thiên Vạn Vực.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.