Diệp Thành ho khan một tiếng, thật sự là xấu hổ, ta cũng là người đã giết chết đế, gần đây rất nổi tiếng, ngươi làm như vậy ta thực sự xấu hổ.
“Đến rồi cũng không biết nàng ta là ai”. Sở Linh thở dài.
“Có lẽ nào nàng ta là mẹ vợ không? Bằng không sao nhìn giống nhau vậy chứ?”
“Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của ta, nhất định là đúng, không nhìn thấy ánh mắt nàng ta nhìn ngươi sao, rất không bình thường, ta còn nhìn thấy nàng ta cười đó”.
“Trở về hỏi Sở Huyên và sư tổ, bọn họ nói không chừng quen biết”.
Diệp Thành nói liên tiếp, rất thâm thúy, cấp thần tính ra cũng bình thường, nói chuyện đâu đâu cũng là đạo lí, câu nói đều rất đáng tin.
Sở Linh không nói gì, liếc nhìn Diệp Thành, lắc đầu.
Nhắc mới nhớ, nàng quả thật chưa từng gặp mẫu thân, dù chỉ một lần.
Chỉ nhớ rằng, lúc sư tổ đưa các nàng đến Hằng Nhạc mới có kí ức, nàng không có ấn tượng với người nhà và quê hương.
“Nếu không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa”. Diệp Thành kéo tay Sở Linh đi thẳng đến cổ thành gần nhất, thế giới quá kì diệu, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Sở Linh mặc cho Diệp Thành kéo nàng đi thật xa, còn không quên quay lại nhìn nơi Vô Lệ Chi Thành biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655725/chuong-2819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.