Chương trước
Chương sau
Trong lúc Diệp Thành và Sở Linh đang sửng sốt, người phụ nữ tóc trắng đã đi đến.  

 

 

Nàng ta đẹp như mộng ảo, tiên ráng vây quanh, tràn ngập tiên khí lộng lẫy, không nhiễm khói bụi thế gian, không vương bụi bặm trần gian.  

 

 

Đôi mắt của nàng ta lãnh đạm như nước, không biểu lộ cảm xúc.  

 

 

Diệp Thành nhìn đến thất thần và Sở Linh Nhi cũng nhìn đến mê man.  

 

 

Nàng ta như người phụ nữ trong tranh, đẹp không tì vết, những sợi tóc trắng cũng nhuộm đầy ánh sáng  rực rỡ, khuôn mặt tuyệt thế  khiến thế giới ảm đạm.  

 

 

Diệp Thành vô thức quay đầu lại, vẻ mặt kỳ quái nhìn Sở Linh.  

 

 

Không thể trách hắn như vậy, bởi vì người phụ nữ tóc trắng trông giống hệt Sở Linh, giống như một cặp chị em song sinh.  

 

 

Điểm khác biệt là Sở Linh có tình cảm, nàng ta vô tình, Sở Linh tóc đen, nàng ta tóc trắng, ngoại trừ điểm đó ra, bọn họ giống như sự sao chép hoàn hảo.  

 

 

Sở Linh Nhi cũng có vẻ mặt kỳ lạ, nhìn người phụ nữ tóc trắng đó, giống như nhìn vào gương, hóa ra... nàng sinh ra cũng xinh đẹp như vậy.  

 

 

“Ngươi.. là ai?”, Sở Linh Nhi thăm dò hỏi.  

 

 

“Vô Lệ”. Cô gái tóc trắng hơi hé môi, giọng nói lạnh nhạt, nhưng giọng nói lại rất dễ nghe, đẹp đẽ như âm thanh của thiên nhiên.  

 

 

“Vậy chính là thành chủ của Vô lệ Thành, vãn bối trí nhớ tồi quá”. Diệp Thành bước lên phía trước, che chắn cho Sở Linh ở phía sau.  

 

 

Hắn căng thẳng như vậy là vì sợ Vô Lệ ra tay, sự khủng bố của nàng ta hắn sớm đã lĩnh hội rồi, tuyệt đối là một tồn tại nghịch thiên.  

 

 

Trước đây khi ở Chư Thiên, rất nhiều lão chuẩn đế bị một chưởng của nàng ném ra bên rìa vũ trụ, thực lực nhất định không thua kém Kiếm Thần.  

 

 

Vô Lệ Chi Thành đột nhiên giáng lâm xuống Linh Giới, điều này rất kỳ lạ, bây giờ,Vô Lệ còn đích thân xuất hiện điều này còn kỳ lạ hơn.  

 

 

Điều kỳ lạ nhất là nàng ta giống y hệt với Sở Linh.  

 

 

Tại sao Vô Lệ Chi Thành lại giáng lâm xuống Linh Giới, Vô Lệ ra đây làm gì còn nữa, nàng ta và Sở Linh tại sao lại giống nhau đến như vậy.  

 

 

Nhìn xa trông rộng như hắn cũng có chút ngơ ngác, trở tay không kịp.  

 

 

Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, quá nhiều điều kì lạ đan xen vào nhau, không hiểu rõ đầu đuôi, nghĩ từ đâu cũng là một mảnh sương mù.  

 

 

“Ngươi rốt cuộc là ai?”, Sở Linh thấp giọng nói, đi ra từ phía sau Diệp Thành, nhìn Vô Lệ đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lại.  

 

 

Vô Lệ im lặng, nàng ta giống như một cơn gió xuân  xuất hiện trước mặt Sở Linh.  

 

 

Thấy vậy, Diệp Thành vội vàng tiến lên, nhưng lại bị bàn tay của Vô Lệ giam cầm lại, tiên pháp buộc trói cấp  đế đạo bá đạo vô song.  

 

 

Diệp Thành trong lòng lạnh giọng mắng, điều động Đế Binh, nhưng điều khiến hắn buồn phiền chính là cho dù lấy sức mạnh chuẩn đế cũng không thể phá bỏ cấm chế.  

 

 

Rõ ràng chỉ là một vị chuẩn đế, nhưng nàng ta thậm chí có thể trói buộc Đế Khí, điều này thực sự khiến hắn không thể hiểu được, nó quá đáng sợ.  

 

 

Cùng bị phong ấn còn có Sở Linh, căn bản không thể động đậy.  

 

 

Nhưng nhìn thấy Vô Lệ, đưa tay ngọc ra chạm vào khuôn mặt Sở Linh Nhi, nhẹ nhàng đẩy tóc Sở Linh sang một bên, vuốt ve gò má nàng.  

 

 

Đôi mắt đẹp của Vô lệ cuối cùng cũng có thêm một tia tình cảm của con người.  

 

 

Lúc này, Sở Linh ngơ ngác, Vô Lệ cho nàng một loại cảm giác kỳ lạ, giống như đã từng quen biết, giống như người thân, vô cùng thân thiết.  

 

 

Một bên, Diệp Thành càng thêm bối rối, bà cô này bị gì thế, nhìn ánh mắt Sở Linh Nhi có vẻ không bình thường.  

 

 

“Nàng ta không phải là mẫu thân Sở Linh chứ!” Diệp Thành trong lòng lẩm bẩm, cảm thấy cái này suy đoán tuy rằng buồn cười, nhưng có khả năng.  

 

 

“Tám phần là vậy”. Càng nghĩ hắn  càng thấy đáng tin.  

 

 

‘Ngươi rốt cuộc là ai?” Sở Linh Nhi nhíu mày sâu hơn, chăm chú nhìn, hỏi lần thứ ba, giọng điệu lãnh đạm.  

 

 

Vô Lệ vẫn im lặng, nhìn Diệp Thành, đôi mắt như nước, tuy rằng lãnh đạm, nhưng lại... có chút mê hoặc.  

 

 

Diệp Thành cũng cau mày, vẻ mặt của Vô Lệ quá kỳ quái.  

 

 

Thời gian dường như đóng băng trong giây lát, pháp tắc cũng trở thành hư ảo.  

 

 

Khi một cơn gió thổi qua, Vô Lệ quay người, bước lên Cầu Tiên, bước chân ngày càng xa, thân thể dần dần trở nên hư ảo.  

 

 

“Tiền bối, người đã tặng Sở Huyên Nhi một thánh Đế Binh rồi, cũng tặng Sở Linh một thanh đi”. Diệp Thành hét lên.  

 


Tuy nhiên, Vô Lệ chỉ đơn giản phớt lờ tiếng kêu của hắn, tiên thể trở nên trong suốt, sau đó tiêu tan theo gió.  

 

 

Vô Lệ Tiên Thành xinh đẹp cũng mờ nhạt trong mây mù.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.