Trong đêm, tiên sơn của Thanh Loan tộc thật yên tĩnh.
Kết giới đã được dựng lên, rất nhiều pháp trận bảo vệ cũng khởi động. Đám con cháu trong tộc đã được di tản đi, chủ yếu là để giữ lại hương hỏa cho gia tộc.
Trong tầng gác mái, Diệp Thành ngồi xếp bằng với tư thế nghiêm túc, chưa tỉnh lại.
Thanh Loan đã đến đây mấy lần, nhưng không làm phiền hắn. Nàng ấy phủ thêm chiến y để chuẩn bị chiến đấu vì gia tộc bất kỳ lúc nào, thấy chết cũng không sờn.
Trong đêm khuya thăm thẳm, Diệp Thành mới mở mắt, vặn eo và cổ một lúc.
Thái Cổ Thánh Thể cũng đã hợp lại, lực Đế Đạo Thông Minh cắn trả cũng đã dần nhạt đi, gương mắt hắn hồng hào, khí huyết dồi dào.
“Tiền bối nên nói cho ta biết chứ”. Diệp Thành ho khan, nhìn vào không trung: “May ta phản ứng nhanh, nếu không mất mạng rồi”.
Sau khi hắn không thông Minh được cho Đế Hoang thì cũng đã ngoan hơn rồi, khí thế cũng hạ xuống.
Ban đầu, hắn muốn dẫn Đế Hoang về Chư Thiên để ra oai một xíu.
Nhưng tới giờ, xem ra, hắn mơ hơi đẹp quá, thực tế lại không như thế. Hắn ngoan ngoãn một chút vẫn tốt hơn, tránh vài trận đánh ngu người.
Hắn thầm nghĩ rồi lấy ngọc giản mà Đế Hoang đưa cho ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655690/chuong-2784.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.