Chương trước
Chương sau
Tính toàn sai rồi, sai nghiêm trọng rồi. Diệp Thành quỳ rạp trên mặt đất ho ra máu.  

 

 

Hắn nghĩ học Đế Đạo Thông Minh rất đơn giản, còn có được máu của Đế Hoang, nên sẽ có được thông Minh Đế Hoang nhanh thôi.  

 

 

Nhưng hắn lại không để ý đến tu vi của Đế Hoang.  

 

 

Đế Hoang là Đại Thành Thánh Thể, ngang với Đế. Ông ta sừng sững như một ngọn núi cao tám ngàn trượng, không phải con kiến như hắn có thể động đến được.  

 

 

Chỉ trách Đế Hoang mạnh quá, mạnh đến mức làm người ta run.  

 

 

Chỉ trách tu vi của hắn quá thấp, với cảnh giới Thánh Nhân của hắn không thể tiếp cận đến Thông Minh Đế Hoang. Sức mạnh của hắn quá yếu.  

 

 

Hắn lại bị sức mạnh của thông Minh phản phệ, thiếu điều muốn diệt luôn bản thân.  

 

 

Cũng may hắn thu pháp lực lại sớm, chứ không những chuyện gì cũng có thể xảy ra tiếp theo, Hoang Cổ Thánh Thể là thứ gì?  Nên diệt vẫn diệt.  

 

 

“Thật xấu hổ”. Hắn cố gắng chống người ngồi dậy, lau máu trên khóe miệng mình, bỏ vào miệng một viên đan dược để khôi phục vết thương.  

 

 

Đế Đạo Thông Minh phản phệ rất kinh khủng, sức mạnh này còn đang quậy trong cơ thể khiến vết thương của hắn khôi phục rất chậm.  

 

 

Hắn đành mở ra bá thể, tăng việc khôi phục vết thương.  

 

 

Không gian căn gác mái rơi vào im tĩnh, tiếng xương gân va vào nhau vang lên, thánh khu mạnh mẽ dần dần khôi phục lại như cũ.  

 

 

“Giờ thì biết rén rồi ha!”. Trên núi Giới Minh, Minh Tuyệt nhoẻn miệng cười toe toét: “Đế Đạo Thông Minh không phải thứ nói chơi”.  

 

 

“Ngay cả Đế Đạo Tiên Pháp, sư tôn cũng truyền cho Diệp Thành”. Bạch Chỉ cảm thán, nhưng nàng ta thật mừng cho hắn chứ không ghen tỵ.  

 

 

“Tiền bối, hắn không thể tiếp cận thông Minh cho người, vậy làm sao về Chư Thiên”. Sở Linh không đánh đàn nữa, nhìn Đế Hoang mong đáp lời.  

 

 

“Về Chư Thiên dễ mà”. Đế Hoang mỉm cười: “Nhưng ngươi chuẩn bị đi, hắn không tiếp cận được con đường thông Minh cho ta, thì sẽ thử thông Minh tới ngươi”.  

 

 

“Thông Minh ta?”, Sở Linh ngạc nhiên: “Được hả?”  

 

 

“Tất nhiên là được”. Đế Hoang cười ôn hòa: “Ta đã để lại tất cả giải thích trong ngọc giản rồi, nhưng nó không dùng được không lâu đâu”.  

 

 

Dứt lời, ông ta vươn tay lên, truyền một ấn đế vào giữa mày của Sở Linh: “Có cái này, thông Minh xong, ngươi không cần quay lại đây, theo hắn về Chư Thiên, sống tới bạc đầu với nhau”.  

 

 

Cơ thể mềm mại của Sở Linh rung lên, nước mắt xinh đẹp nhanh chóng ướt cả khuôn mặt. Nàng đã đợi ngày này lâu rồi, giống như đợi năm tháng dài đằng đẵng vô tận.  

 

 

Nhưng nàng cũng sợ khi Diệp Thành biết sự thật rồi, sẽ không chịu thông Minh nàng về. Dù sao, hắn đã buông rồi.  

 

 

Cuộc diễn kịch đó đã làm hắn bị thương sâu sắc, tuy nó tốt cho hắn nhưng cũng là chơi hắn một vố.  

 

 

“Hai ngươi sắp gặp mặt rồi nên vui mới phải”. Bạch Chỉ cười an ủi: “Lần này ngươi đi, không biết khi nào mới gặp lại”.  

 

 

Sở Linh vừa khóc vừa cười, nhẹ nhàng vuốt bụng dưới của mình.  

 

 

Bên này, Minh Tuyệt chà xát tay cười hớn hở nhìn Minh Đế: “Sư tôn, ta cũng muốn đến Linh Giới một chuyến”.  

 

 

“Ngươi để ý cô nương kia sao?”, Minh Đế hứng thú hỏi.  

 

 

“Cái gì cô nương chứ, ta muốn giúp Diệp Thành”. Minh Tuyệt nói nghĩa khí lắm.  

 

 

“Ta là sư tôn của ngươi, ngươi nghĩ cái gì mà ta không biết?”, Minh Đế cười nhìn đồ nhi bảo bối của mình, càng muốn bật cười lớn.  

 

 

“Có thể dắt một cô vợ về cũng đâu có tệ”. Minh Tuyệt nhếch môi cười.  

 

 

“Hèn chi! Ta cứ thấy ngươi nổi điên lên với tên thái tử Hỏa Phương kia, ra là thế!”, Bạch Chỉ liếc Minh Tuyệt.  

 

 

“Hai người họ không xứng”. Minh Tuyệt run đùi, đắc ý.  

 

 

“Hai ngươi cũng không xứng”. Bạch Chỉ cùng xí một tiếng khinh bỉ.  

 

 

“Bậy, bọn ta trai tài gái sắc”. Minh Tuyệt sửa lại cổ áo, chỉnh lại tóc chỉ thiếu cây quạt xếp nữa thôi.  

 

 

“Đến Chu Thiên dạo cũng không tệ”. Đế Hoang cười từ tốn: “Đám kia chỉ là tu sĩ Thánh Địa, ngươi vào đó chính là ngọa hổ tàng long”.  

 

 

“Ta cũng muốn đi”. Bạch Chỉ cười, nghịch ngợm hùa theo.  

 

 

“Tùy ngươi”. Đế Hoang mỉm cười lại vươn tay lên, đánh ra hai ấn đế chui vào trong cơ thể của Minh Tuyệt và Bạch Chỉ.  

 

 

“Tiên tử, phiền ngươi giao máu của ta cho Diệp Thành”. Minh Tuyệt lấy một bình ngọc ra, rồi đổ máu của mình đầy vào.  

 

 

Bạch Chỉ thấy thế cũng lấy máu, thông Minh đều phải cần máu.  

 

 

“Các ngươi không cần đưa, thằng nhóc kia có rồi”. Minh Đế cười nhạt, nói.  

 

 

“Hắn có khi nào? Từ đâu ra?”, Minh Tuyệt với Bạch Chỉ ngạc nhiên.  

 

 

“Trận chiến Tu La Hải năm xưa, hắn đã tự góp nhặt từng chút một.  

 

 

“Trong đó có máu các ngươi, Thập Điện Diêm Lạ, rất nhiều Chuẩn Đế, hắn muốn kéo cả đám sang đó”.  

 

“Trâu bò!”. Bạch Chỉ với Minh Tuyệt nhếch môi cười.  

 

 

Nhiều người lắm! Hắn đã có kế hoạch từ trước rồi, nếu muốn thông Minh ra ngoài, thì Chư Thiên Vạn Vực… sẽ náo nhiệt lắm đây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.