Chương trước
Chương sau
 Hắn của hôm nay, thực sự rất giống với Lâm Thi Họa năm đó, rõ ràng là ân nhân cứu mạng, nhưng lại dường như là kẻ thù đã giết cha.  

 

 

Lúc đang đi, một tên lỗ mãng chặn đường của hắn, thái độ tàn nhẫn, đôi mắt to đỏ lòm, khuôn mặt cũng đỏ bừng.  

 

 

Vừa nhìn đã biết uống không ít rượu, xem ra đã thua rất nhiều tiền trong sòng bạc, cơn giận ngút trời không có nơi nào để xả giận.  

 

 

“Ra đường gặp ăn xin, khó trách hôm nay lão tử không may mắn”, tên lỗ mãng chửi rủa, không nói một lời, vung tay đánh.  

 

 

Diệp Thành thờ ơ, không né tránh cú đấm của gã thô bạo.  

 

 

Tuy nhiên, trước khi gã thô bạo kịp ra đòn, đã bị ai đó chặn lại.  

 

 

Người ra tay cứu giúp chính là một người phụ nữ mặc quần áo màu xanh, dung mạo xinh đẹp, không tính là khuynh thế nhưng đủ để khuynh quốc, thánh thiện vô cùng.  

 

 

Nàng ấy nắm lấy cổ tay người đàn ông thô lỗ, tùy tiện vung tay lên, người đàn ông thô lỗ đã bay từ trong thành ra ngoài thành.  

 

 

Người qua đường nhìn thấy đều lùi lại một bước, giống như là biết người phụ nữ mặc quần áo xanh này là ai, cũng biết thân phận của nàng cao quý.  

 

 

Người phụ nữ mặc quần áo xanh không để ý, chỉ nhìn Diệp Thành, nhẹ nhàng vén mái tóc trắng bù xù của hắn, lộ ra một đôi mắt đẹp không thể tin được.  

 

 

“Diệp Thành, là ngươi sao?”. Người phụ nữ mặc quần áo xanh dò hỏi.  

 

 

Diệp Thành im lặng, giống như một pho tượng, chỉ khi nghe được hai chữ Diệp Thành, trong đôi mắt trống rỗng của hắn mới  hiện lên một tia mông lung.  

 

 

“Ngươi không nhận ra ta? Ta là Thanh Loan! Thần thú khế ước của Lâm Thi Họa”. Người phụ nữ mặc quần áo xanh lại gọi Diệp Thành một lần nữa.  

 

 

Diệp Thành vẫn không nói gì, đờ đẫn giống như một thây ma biết đi.  

 

 

Thanh Loan cau mày nhìn ra manh mối, không phải Diệp Thành không nhận ra nàng, mà là hắn không có thần trí, tâm trí đã bị nuốt chửng.  

 

 

Tình trạng như vậy rất giống với trạng thái Đại Sở năm đó, cũng đờ đỡ, bối rối, chỉ sau khi Liễu Như Yên chết mới thanh tỉnh, toàn bộ Đại Sở đều biết chuyện này.  

 

 

Là thần thú khế ước của Lâm Thi Họa, đương nhiên cũng biết chuyện này.  

 

 

Không suy nghĩ nhiều, nàng kéo Diệp Thành đi về một nơi.  

 

 

Diệp Thành không phản kháng, để Thanh Loan kéo hắn, trong lúc mơ màng, người phụ nữ trước mặt khiến hắn có cảm giác thân thiết.  

 

 

Thanh Loan không chỉ nhìn lại một lần, đôi lông mày xinh đẹp không chỉ một lần cau lại.  

 

 

Nhìn Diệp Thành của hiện tại, nàng đau lòng một cách khó hiểu, đây nào là Thiên Đình Thánh Chủ uy chấn thiên hạ, quá sa sút rồi.  

 

 

Ngày đó, khi thiên ma xâm chiếm Đại Sở, Lâm Thi Họa đã dùng đã dùng mạng sống để thông linh, chỉ để cứu Diệp Thành, cuối cùng chết trên lưng nàng.  

 

 

Đó là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Lâm Thi Họa, cũng là lần cuối cùng nhìn thấy Diệp Thành, chưa từng nghĩ gặp lại lần nữa lại là ở Linh Vực.  

 

 

Nàng không biết Diệp Thành xảy ra chuyện gì, tại sao lại đến nơi này.  

 

Linh Vực có quan hệ chằng chịt trăm mối với Chư Thiên Vạn Vực, rất nhiều người trong Linh Vực được thông linh đến Vạn Vực, khi họ trở về Linh Vực một lần nữa, nhắc đến nhiều nhất chính là Diệp Thành, một kiếp giết hai vị Đế.  

 

 

Chiến tích nghịch thiên đó, truyền thuyết về hắn cũng là thần thoại bất hủ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.