Trời cao không gây sự với hắn thì đã tốt lắm rồi, sao có thể khoan dung cho cuộc đời của kẻ đã ngỗ nghịch phản bội một cách hoàn hảo như vậy.
Diệp Thành mỉm cười, vùi đầu cười nhạo chính mình, có chút thê lương.
Gần trăm năm rồi, ông trời vẫn đang chơi đùa với hắn, hắn cũng đang lừa mình dối người, sa ngã vào trong ôn nhu hương, không muốn rời đi, tham lam hưởng thụ.
Quá hoàn hảo chính là một khuyết điểm, hắn đã tốn gần trăm năm thời gian để chứng minh khuyết điểm này, mà kết quả... rất đáng buồn.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rằng đây không phải là quê hương mà vẫn ở trong lục đạo.
Một đường phong trần, một đường khó khăn, quá mệt quá kiệt sức, quê hương ở nhân gian đạo quá hoàn hảo đến mức kiến hắn không thể chống cự.
Hắn cười thê lương, đứng dậy, đứng trước ngôi nhà trúc.
Cách bức tường bằng trúc, hắn có thể nhìn thấy vợ và đứa con nằm trong lòng các nàng, đang trong giấc mộng, thậm chí nụ cười của họ cũng rất ngọt ngào.
Hắn khao khát mọi thứ là thật chứ không phải giả dối thì tốt biết bao.
Giấc mộng trăm năm thật đẹp, ký ức đọng lại theo thời gian, từng hình ảnh gom lại thành giọt lệ bi thương lạnh lẽo.
Trong tầm nhìn mờ mịt, những thứ đó chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655673/chuong-2767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.