Chương trước
Chương sau
 “Ta với người thật rất giống nhau”. Diệp Thành cũng mở một vò rượu ra.  

 

 

Làm sao họ khác được, họ đều là người lưu lạc ở trong thiên nhai này.  

 

 

Người nàng ta yêu đã quay về quê hương, cả đời khó gặp lại.  

 

 

Người hắn yêu đã trở thành thê tử của người khác, trong trái tim đã không còn Diệp Thành nữa.  

 

 

Một nam một nữ tuy hai người khác nhau lại hiểu nỗi lòng đang suy nghĩ của đối phương, họ đều vì tình duyên tạo nên từng vết thương chất chồng. Họ đều mất người yêu, không còn gì để tiếc nuối.  

 

 

“Diệp Thành, hay là hai ta… Gộp lại thành một đôi đi!”. Tần Mộng Dao đứng dậy vươn đôi tay ngọc qua bàn, nâng khuôn mặt của Diệp Thành lên.  

 

 

Đôi mắt xinh đẹp của cô nương này đã say lờ đờ, ần ật nước mắt.  

 

 

Không biết nàng ta uống không còn biết trời đất, hay tại trái tim quá đau nên muốn tìm một người đến an ủi. Trùng hợp thay, Diệp Thành lại ngồi đối diện với nàng ta.  

 

 

“Được!” Diệp Thành nhún vai cùng hùa theo đùa với nàng ta. Hai người đều say khướt rồi, ai chăm ai được chứ? Nàng ta đang kể chuyện cười à!  

 

 

“Nghĩ cũng hay ghê”. Tần Mộng Dao bĩu môi rồi lại xách vò rượu tiếp tục ngửa đầu lên đổ ừng ực. Rượu trôi qua mũi, tràn qua gò má, không biết nước mắt hay là rượu.  

 

 

Diệp Thành cũng cười, ôm vò rượu, ngửa đầu mà đổ vào miệng.  

 

 

Hai người ngồi đối diện nhau cùng chia sẻ nỗi buồn tình, hết vò này rồi lại đến vò rượu khác không ngớt.  

 

 

Ông chủ của quán rượu thấy thế đã phát hoảng, vội vàng đến khuyên nhủ mấy lần, nhưng bị hai người đá đá bay về nên cũng không dám bước đến nói gì nữa.  

 

 

Họ uống rượu không sao, đừng phá nơi này là được, quán rượu nhỏ này là cơ ngơi làm ăn của bọn ta đấy.  

 

 

Bầu trời dần tối lại, hai người mới đứng dậy rời khỏi quán rượu.  

 

 

Trên đường đi, hai người ôm vai bá cổ giống như huynh đệ chí cốt, mà hình ảnh ngược đời là mỗi người kẹp nách một vò rượu, say khướt đi xiêu vẹo không thấy tỉnh táo xíu nào.  

 

 

Ôi mẹ ta ơi! Đường cái Quỷ Thành… Lập tức nổi lên một trận xôn xao.  

 

 

Tổ hợp quái quỷ gì thế này, một người là Diệp Thành, một người là Tần Mộng Dao.  

 

 

Họ đều là Minh Tướng dưới trướng của Diêm La, hai người họ đang muốn chơi trò gì đấy.  

 

 

Hai người còn mặc kệ, làm hành động xấu hổ như thế thật là… Có biết mình là Minh Tướng không vậy! Hai người chú ý hình tượng của mình một xíu đi, thế này còn ra thể thống gì nữa?  

 

 

Họ thành một đôi rồi hả? Đa phần mọi người đều đoán mò, suy nghĩ sâu xa.  

 

 

Mà khỏi nói, nhìn kỹ hai người này một chút cũng thấy xứng đôi lắm.  

 

 

Diệp Thành với Tần Mộng Dao cứ chơi đánh võng trên đường cái, đi một đoạn lại uống một ngụm rượu, suốt chặn đường cười cười nói nói, uống đến quên trời đất.  

 

 

Thế nhân không biết, nhưng đám lão già cũng từng là Minh Tướng ở nơi này sao không nhận ra.  

 

 

Họ đang mua say đấy! Người yêu nhất… Đã mất rồi còn cần gì hình tượng. Minh Tướng cũng là người, cũng biết đau mà.  

 

 

Phi Long Minh Tướng nghe tin vội đến, đỡ Tần Mộng Dao say khướt trở về.  

 

 

Hắn ta không quên nhìn Diệp Thành với gương mặt bối rối không biết nói thế nào, có chút e dè, kính sợ cũng có chút tức giận.  

 

 

Ngày xưa, hắn ta thua thảm hại dưới tay của Diệp Thành.  

 


Bây giờ nghĩ lại hắn ta cảm thấy vô cùng hối hận, biết mình chọc nhầm sát tinh rồi.  

 

 

Mà nguyên nhân đều do thần cầu Nại Hà, hắn ta không có được nàng, Diệp Thành cũng để vuột mất nàng. Xem như cả hai cũng là người đồng bệnh tương liên rồi!  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.