Chương trước
Chương sau
 Đại chiến này, hắn ta không phải chưa từng tham gia.  

 

Điều khác là không có cấp bậc Đại Đế, cấp bậc này đã lâu không có ai rồi.  

 

Vậy nên vũ trụ này rất bất phàm, rất khủng bố.  

 

Tạm không nói tới Nhân giới hay Thiên giới, chỉ xét Minh giới thì đã có hai chí tôn, đội hình này đúng là đáng sợ.  

 

“Mau chóng trở lại!”, Minh Đế lãnh đạm nói, quần áo dính máu, ông ấy cũng lấy lại Cực Đạo Đế Binh trong cơ thể đám Diệp Thành.  

 

Ông ấy vừa ra lệnh, Thập Điện Diêm La đều tự giác dẫn binh tướng rút lui.  

 

Mấy chục triệu người cùng nhau xuất phát tạo thành biển người, chạy về bốn phương của Minh giới, trường hợp rầm rộ.  

 

Trên đường về, nương theo cảm giác sung sướng, không ngừng tặc lưỡi.  

 

Từ Diêm La Vương cho tới tiểu quỷ, ai cũng cảm thán.  

 

Đánh với Thiên Ma một trận, thanh thế to lớn khổng lồ.  

 

Không nói tới đại quân Thiên Ma, chỉ việc giết hai Đại Đế thôi cũng đủ để họ bốc phét với con cháu cả 800 rồi.  

 

Minh Đế và Đế Quân đúng là làm địa phủ nở mày nở mặt, dám giết Đại Đế như vậy, hai chí tôn này mới lợi hại.  

 

Nói tới Minh Đế, người Minh giới không khỏi ho một tiếng.  

 

Họ vẫn còn nhớ cảnh Minh Đế đứng ngoài ma trụ mắng chửi như người đàn bà chanh chua, mắng vô cùng trôi chảy, phá nát ấn tượng của họ.  

 

Nhân tài trong Minh giới xuất hiện lớp lớp, đều là nhờ Minh Đế... dạy dỗ tốt!  

 

Có chí tôn như vậy thì thật đáng mừng, chuyện này cũng có thể giúp họ khoác lác 800 năm.  

 

“Nào, uống rượu, ta mới!”, Lôi minh tướng vỗ ngực, vừa bị đánh nhưng lại vui vẻ, nhây nhây.  

 

Một đám hậu bối vọt lên, đen từng mảng.  

 

Có người mời, được uống rượu, có thể uống đã bụng thì phải uống cho đã chứ.  

 

Bóng người giải tán dần, chỉ còn Diệp Thành đứng trước Tu La Hải.  

 

Thấy Đế Hoang đi ra, hắn mới vội tiến lên, chắp tay cúi người, hắn còn Đan Ma cần Đế Hoang giúp đỡ.  

 

“Về rồi nói!”, Đế Hoang cười ôn hoà, nhẹ nhàng phẩy ống tay áo.  

 

Diệp Thành chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, khi hiện thân lần nữa đã là ở núi Giới Minh, là rừng trúc mà hắn từng ngồi vẽ tranh trước đó.  

 

Diệp Thành đáp xuống, lấy ra lò đồng phong ấy Đan Ma.  

 

“Người chư thiên chuyển thế?”, Đế Hoang hỏi, cũng không ngờ Diệp Thành còn che giấu một Thiên Ma, việc này thì ông ấy đã biết.  

 

“Là tiền bối Đại Sở!-, Diệp Thành nói: “Tiên quang ký ức vào trong thần hải thì lại biến mất một cách khó hiểu!”  

 

Đế Hoang không nói gì, làm lò đồng biến mất, Đan Ma xuất hiện.  

 

Sắc mặt Đan Ma trắng bệch, biểu cảm hoảng sợ.  

 

Hai Đế bị giết, hắn ta thấy rất rõ, người trước mắt đã vang danh khắp Thiên Ma vực.  

 

Không phải Đại Đế mà đã có thể chặn Ngũ Đế ở rìa vũ trụ, sự bá đạo này, ngay cả Đế... cũng bị ông ta ám ảnh tạo thành ma chướng.  

 

Đế Hoang giơ tay, năm ngón mở ra, đặt trên đỉnh đầu Thiên Ma.  

 

Một hồi mới thấy ông ấy rút tay lại: “Hắn không có bản mệnh hồn chư thiên, trong thần hải có cấm chế tiên thiên, dung hợp với nguyên thần rồi!”  

 

“Còn ký ức thì sao?”, Diệp Thành vội hỏi: “Có thể cởi bỏ phong ấn ký ức kiếp trước không, chuyện này chắc tiền bối có biện  pháp nhỉ!”  

 

“Ký ức chư thiên mà được gỡ phong ấn thì sẽ xung đột với ký ức Thiên Ma, một khi như vậy, người hồn đều bị diệt, đây là sự quỷ dị của Thiên Ma, ta... cũng bất lực!”  

“Sao lại như thế?”, vẻ mặt Diệp Thành cực kỳ khó coi. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.