Chương trước
Chương sau
 Minh Đế và Đế Hoang không hề để bụng, mở ra Đế đạo thông thiên, mở lỗ đen không gian, cuốn đi Ám Hắc Ma Đế.  

 

 

Cuộc chiến của Đế lại bắt đầu, động tĩnh to lớn, hình ảnh có thể nói là huỷ trời diệt đất, mỗi một sợi pháp tắc Đế đạo đều trấn áp.  

 

 

Hai đánh một, kết quả cũng dễ đoán.  

 

 

Đánh không tới trăm hiệp, Ám Hắc Ma Đế đã bị thua.  

 

 

Ông ta té từ trên trời xuống, cơ thể nổ tung, máu tươi tung toé, nguyên thần trọng thương.  

 

 

Hình tượng này đúng là châm chọc.  

 

 

Nhớ lại năm xưa, Ngũ Đế Thiên Ma quần ẩu một mình Đế Hoang.  

 

 

Giờ kẻ bị hội đồng lại thành ông ta, trận chiến kéo dài, cuối cùng ông ta cũng biến mất trong trời  đất.  

 

 

Trong khi hấp hối, ông ta rất hối hận.  

 

 

Không nên khiêu khích Đế Hoang và Minh Đế, nên quay về chỗ của mình mới đúng.  

 

 

Giờ thì hay rồi, người tiến vào, lôi ông ta ra, ông ta muốn một đấu một nhưng ai cho ông ta cơ hội.  

 

 

Cái chết của ông ta chứng minh một đạo lý: Không làm không chết! Nó là lời răn cho đời sau.  

 

 

“Lại là một Đế!”, ngoài Tu La Hải yên tĩnh như tờ.  

 

 

Chưa được ba ngày, hai chí tôn của Minh giới đã giết hai Đế, đây là thần thoại bất hủ.  

 

 

Minh Đế và Đế Hoang đáp đất, sát khí nồng đậm, kẻ tung quyền, người đánh chưởng làm nổ tung Kình Thiên Ma Trụ.  

 

 

Trước đó vào bắt Ám Hắc Ma Đế, tạo thành đại chiến, lối đi đã bị huỷ, Thiên Ma Đế khác cũng không thể qua đây nữa.

 

Đại chiến kết thúc, Kình Thiên Ma Trụ vỡ tan, lần thứ ba Thiên Ma xâm lấn... vô ích.  

 

Hơn nữa, lần này còn thảm bại hơn cả hai lần trước.  

 

 

Hơn 90 triệu quân Thiên Ma táng thân tại Tu La Hải, đồng thời còn mất đi hai Đế.  

 

 

Trận chiến này, Minh giới thắng lớn, chiến tích huy hoàng.  

 

 

Tu La Hải lại yên tĩnh, chỉ có con sóng quay cuồng.  

 

 

Trong biển, hài cốt của binh tướng Minh giới, binh khí và máu tươi đều được thu lượm, trận chiến này bên Minh giới cũng có chút thương vong.  

 

 

Về phần Thiên Ma, máu và xương đều biến thành mây khói theo Kình Thiên Ma Trụ.  

 

 

“Còn chưa giết đã mà!”, chín tên dở hơi của điện thứ nhất đều lắc đầu than thở.  

 

 

Không chỉ họ nghĩ vậy mà ngay cả đại quân Minh giới vẫn còn ngứa tay.  

 

 

Trước nay Minh giới không có chiến tranh nhiều chứ đừng càng nói tới những trận có tận mấy chục triệu người hỗn chiến, hiếm khi mới có dịp để chém giết thoả thuê.  

 

 

Càng không cần phải nói tới sự phấn khởi khi có hai chí tôn trấn thủ.  

 

 

Diệp Thành liếc một vòng rồi lắc đầu cười, không biết nên nói gì.  

 

 

Có Đế bảo vệ, người Minh giới sống quá an nhàn mà vẫn hiếu chiến như vậy, hiển nhiên không biết sự tàn khốc của chiến tranh.  

 

 

Lúc này, chỉ trong tích tắc, hắn lại có một ý nghĩ kỳ quái: Khi trở lại chư thiên vạn vực thì có thể dùng Đế đạo thông thiên triệu hồi những người này.  

 

 

Không phải muốn đánh nhau à? Vậy cho các ngươi... đánh đã tay nhé!  

 

 

Có lẽ khi mất đi người nhà, bạn bè thì họ mới thật sự hiểu được thái bình quý giá cỡ nào.  

 

 

“Yên lặng nào!”, Tần Quảng Vương nổi giận, gương mặt dữ tợn, tung chân đá cho từng tên một cái, tối ngày toàn gây chuyện cho ông đây!  

 


Tần Mộng Dao thì không giữ kẽ như vậy, nàng ta đã tiến lên đạp mấy cái rồi.  

 

 

Chỉ Triệu Vân bình tĩnh nhất, cầm bầu rượu tu từng hớp, nhìn Tu La Hải, không biết hắn ta đang nghĩ gì.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.