Trên Tu La Hải, không khí trở nên xấu hổ, ba chí tôn đều xấu hổ.
Đế Hoang và Minh Đế xấu hổ đều là vì không tóm được đối thủ, không phải họ chậm mà do đối phương quá giảo hoạt.
Đại Đế của Thiên Ma vực xấu hổ là vì lần này chạy trốn đã làm mất thể diện, biến bản thân thành chuột chạy qua đường.
“Là Ám Hắc Ma Đế!”, Đế Hoang cười lắc đầu.
“Nghe ra thì là người quen của ngươi nhỉ!”, Minh Đế cười hỏi.
“Năm đó, ta đấu với Ngũ Đế, Ám Hắc Ma Đế cũng nằm trong số đó, thân pháp của ông ta rất thần kỳ, không ai sánh bằng”.
“Thảo nào chạy nhanh như vậy, ta chưa thấy ai có tốc độ này”.
“Đúng là làm ta bất ngờ, ở đây lại có tận hai chí tôn, không đúng, trong đó có một đại thành thánh thể”, trong Kình Thiên Ma Trụ truyền ra giọng nói lạnh như băng, cũng may trước đó chạy nhanh, bằng không đã trọng thương rồi.
“Ngươi cũng làm ta bất ngờ, chân cẳng này đúng là tổ truyền nhỉ!”
“Hai đánh một thì oai phong gì, tiến lên một đánh một đi!”, Ám Hắc Ma Đế hừ lạnh, khi nãy biết bên ngoài có hai đại chí tôn mà không biết là ai, thằng ngu mới đi ra đánh.
“Nếu ta không nhớ nhầm thì năm xưa ở chư thiên vạn vực, Ngũ Đế của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655646/chuong-2740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.