Chương trước
Chương sau
Trên Tu La Hải, không khí trở nên xấu hổ, ba chí tôn đều xấu hổ.  

 

Đế Hoang và Minh Đế xấu hổ đều là vì không tóm được đối thủ, không phải họ chậm mà do đối phương quá giảo hoạt.  

 

 

Đại Đế của Thiên Ma vực xấu hổ là vì lần này chạy trốn đã làm mất thể diện, biến bản thân thành chuột chạy qua đường.  

 

 

“Là Ám Hắc Ma Đế!”, Đế Hoang cười lắc đầu.  

 

 

“Nghe ra thì là người quen của ngươi nhỉ!”, Minh Đế cười hỏi.  

 

 

“Năm đó, ta đấu với Ngũ Đế, Ám Hắc Ma Đế cũng nằm trong số đó, thân pháp của ông ta rất thần kỳ, không ai sánh bằng”.  

 

 

“Thảo nào chạy nhanh như vậy, ta chưa thấy ai có tốc độ này”.  

 

 

“Đúng là làm ta bất ngờ, ở đây lại có tận hai chí tôn, không đúng, trong đó có một đại thành thánh thể”, trong Kình Thiên Ma Trụ truyền ra giọng nói lạnh như băng, cũng may trước đó chạy nhanh, bằng không đã trọng thương rồi.  

 

 

“Ngươi cũng làm ta bất ngờ, chân cẳng này đúng là tổ truyền nhỉ!”  

 

 

“Hai đánh một thì oai phong gì, tiến lên một đánh một đi!”, Ám Hắc Ma Đế hừ lạnh, khi nãy biết bên ngoài có hai đại chí tôn mà không biết là ai, thằng ngu mới đi ra đánh.  

 

 

“Nếu ta không nhớ nhầm thì năm xưa ở chư thiên vạn vực, Ngũ Đế của các ngươi chỉ đánh có một mình đại thành thánh thể, giờ còn dám nói thế à!”, Minh Đế cười lạnh: “Đúng là da mặt quá dày!”  

 

 

“Ngươi, là ai?”, Ám Hắc Ma Đế lạnh lùng.  

 

 

“Ra ngoài chẳng phải là biết à!”, Minh Đế cười nói.  

 

 

“Coi ta là thằng ngu à?”  

 

 

“Đế của Thiên Ma vực đều không não thế à?”  

 

 

“Chỉ có cái miệng là thăng cấp thôi nhỉ!”  

 

 

“Có gan thì ra đây!”  

 

 

“Rùa đen rụt đầu!”  

 

 

“Thằng ngu!”  

 

 

Dưới cái nhìn của đám đông, hai chí tôn mở miệng mắng.  

 

 

Một kẻ núp trong ma trụ, một người bên ngoài mắng vào.  

 

 

Minh Đế không vào, Ám Hắc Ma Đế không ra, chỉ mở miệng mắng.  

 

 

Người Minh giới nghe thế thì co giật khoé môi, cũng không ngờ Đại Đế của họ có một mặt như thế, mắng chửi mà không hề hụt hơi.  

 

 

Hơn nữa, kẻ bị ông ấy mắng còn là một Đại Đế chân chính.  

 

 

Đế Hoang cũng xoa ấn đường, tiếp xúc với Minh Đế lâu như vậy, lần đầu ông ấy mới thấy Minh Đế cũng khá đáng yêu.  

 

 

“Sư tôn của ngươi chắc cũng là kẻ dở hơi khi còn trẻ”, Triệu Vân nói: “Đúng là được mở mang kiến thức!”  

 

 

Minh Tuyệt ho khan, trời đất chứng giám, ta cũng mới thấy lần đầu.  

 

 

Thập Điện Diêm La liếc nhìn nhau, vẻ mặt kỳ quái.  

 

 

Trong trí nhớ của họ, Minh Đế là người uy nghiêm nhất, hành động hôm nay đúng là làm người ta trở tay không kịp.  

 

 

Người của Minh giới há hốc mồm, thế giới quan sụp đổ.  

 

 

Một vị Đế mà lại như đàn bà chanh chua, đúng là mới lạ.  

 

 

Diệp Thành bật cười, lâu như vậy, đây là lần đầu hắn cười, người sống lâu đều thành tinh, ví dụ như Minh Đế.  

 

 

“Có ngon thì vào đây!”  

 

 

“Gan thì ra đây!”  

 

 

“Không ra!”  

 

 

“Không vào!”  

 

 

“Đồ thiểu năng!”  

 

 


 

 

Không phải nói khoác đâu, hai chí tôn này đúng kiểu không biết xấu hổ.  

Chí tôn mắng chí tôn đúng là khác biệt. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.