Chương trước
Chương sau
Kình Thiên Ma Trụ run rộng mạnh mẽ, kéo theo một màn sương mù dày đậm và u ám.  

 

 

Hoàn cảnh giống hệt như lần đầu tiên, vô số ma binh từ trong sương mù u tối bước ra. Mà bấy giờ, số lượng nó càng khổng lồ và đen nghịt hơn lần đầu.  

 

 

“Người đâu?” Một Ma Quân đầu tiên vừa bước ra đã nhíu chặt mình nhìn quanh.  

 

 

Những Ma Quân khác cũng im lặng nhìn khắp nơi, có một đợt sóng đại quân Thiên Ma đến đây trước rồi nên sẽ có rất nhiều người ở nơi này chứ. Sao lại không thấy một bóng thế này?  

 

 

Họ chỉ thấy có một tầng mây mù mờ ảo ở gần nhất, nhưng với tu vi Chuẩn Đế Đỉnh của họ thì không thể nhìn xuyên qua được.  

 

 

“Tìm gì đấy?”. Họ vừa nhìn lên đã thấy một tiếng cười vang vọng truyền từ trong mây mù kia ra, nhưng chỉ nghe tiếng không thấy người.  

 

 

Đám quân Thiên Ma nghiêng đầu nhìn vào không trung.  

 

 

Trên đó cũng đầy mây mù, mà bên trong có một hình người hiện ra.  

 

 

Người này là một lão Chuẩn Đế của Minh Giới, dáng vóc lưng hùm vai gấu, xách theo Quỷ Đầu Đại đao, trên lưỡi đao còn chảy đầy máu tươi.  

 

 

Đám Ma Quân híp mắt lại nhìn chăm chú vào lão Chuẩn Đé kia.  

 

 

Sau một lúc nhìn chăm chú, trong mắt bọn chúng lại xuất hiện một ít ý châm biếm.  

 

 

Bọn chúng nghĩ chỉ có một mình lão Chuẩn Đế này thôi, nhưng nhìn kỹ lại thì làm sao chỉ có một, đó là một đống như một đại dương màu đen.  

 

 

Khắp nơi đều có vô số bóng người gần nuốt cả đất trời.  

 

 

Họ ngự kiếm, đứng giữa trời mang theo khí thế hòa thành một vùng khiến đất trời chấn động, diện tích mặt trận này đủ đè nát bọn chúng ròi.  

 

 

“Sao… Lại thế này”. Đám quân Thiên Ma lập tức sợ hãi tái mặt, lập tức dồn dập lui ra sau bởi vì không biết đâu ra nhiều đội quân tu sĩ như vậy.  

 

 

Thoáng chốc đã  hiểu sao không thấy một binh tướng Thiên Ma nào tới trước, xem ra lần này bọn chúng đã chết sạch rồi.  

 

 

“Rút, mau rút”. Một Ma Quân hít một hơi, hạ lệnh rút quân.  

 

 

Tập thể đại quân Thiên Ma nghe lệnh, lập tức ồ ạt lùi ra sau muốn quay lại Kình Thiên Ma Trụ. Hiện tại, chiến lực của chúng bị đè bẹp hoàn toàn nên khó mà đánh trận này nổi.  

 

 

Nhưng không để bọn chúng vào trong trụ, đã có hai bóng ánh sáng tiên từ trên trời giáng xuống, khóa chặt Kình Thiên Ma Trụ lại chặt đứt đường lui của bọn chúng.  

 

 

Những thứ này đương nhiên do Minh Đế và Đế Hoang ra tay rồi, họ dùng Vô Thượng Đế Pháp là xong.  

 

 

Dù sao đến cũng đã đến rồi, còn muốn chạy à? Đùa chứ Minh Giới của ta đây không phải nơi người muốn đến thì tới, muốn đi… Có thể đi được à?”  

 

 

“Đại Đế?”. Ma Quân nhìn hình ảnh trước mắt là run rẩy, gương mặt đã sợ đến trắng bệch ra.  

 

 

Chúng không ngờ đối phương có Đại Đế, mà không chỉ một mà có cả hai người. Trận lớn như thế này, đám quân Thiên Ma dẫn đầu không diệt sạch mới lạ.  

 

 

“Giết”. Sau khi bọn chúng đã lui ra sau, đại quân Minh Giới lập tức nhào vào giết.  

 

 

Họ không nói dài dòng mà lập tức mở màn, đuổi giết đại quân Thiên Ma.

 

Đại chiến lại bùng lên, Diệp Thành vẫn xung phong liều chết, lao thẳng tới Nhất Ma Quân, chỉ tấn công mà không hề phòng thủ, chẳng khác nào kẻ điên.  

 

Hắn như chiến thần, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, sau lưng hắn là một con đường máu.  

 

 

Thiên ma chết như ngả rạ, không kẻ nào có thể cản đường hắn đi.  

 

 

Đại quân Minh giới cũng vô cùng hung hãn, 30 người một nhóm, 50 người một đội, chiến lực áp đảo.  

 

So với đại quân Minh giới như vũ bão, đại quân Thiên Ma như bọt nước, con sóng ập tới thì nát bấy.  

 

 

Đại quân Thiên Ma tan tác, từng mảng lớn bị tiêu diệt.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.