Chương trước
Chương sau
 Ma khu vừa khép lại lại tiếp tục nổ nứt lần nữa.  

 

 

Hắn ta thật đáng thương, chỉ vừa rơi xuống chưa kịp hít lấy không khí, đã bị Cửu Đạo hợp nhất với Thần Thương ập đến.  

 

 

Nó xuyên thủng giữa mày của hắn ta, đánh vào thần hãi làm nguyên thần bị thương nghiêm trọng.  

 

 

Trong tiếng gào đau đớn, Diệp Thành vẫn đuổi cùng giết tận mà vươn tay ra gặt đầu hắn ta xuống đạp thành tro, ngay cả nguyên thần cũng bị nghiền nát.  

 

 

Bấy giờ, đám Ma Quân dưới trướng Đế đã bị mất một tên.  

 

 

Hiện tại trong chiến tích của Diệp Thành lại có thêm một điển tích dày cộm.  

 

 

Cùng lúc đó, Ma Quân tóc đỏ đấu với Triệu Vân cũng đã rớt khỏi không trùng, cơ thể và hình thần đều bị giết.  

 

 

Sau đó, Ma quân tóc bạc và Ma Quân ba mắt cũng bị chém, ma khu rơi vào Tu La Hải bị cô hồn lệ quỷ cắn nuốt.  

 

 

Các Ma Quân của Thiên Ma khác cũng có chung kết cục… Không mấy tốt đẹp.  

 

 

Thập Điện Diêm La và nhóm Chuẩn Đế của Minh Giới đều thuộc những kẻ mạnh đứng trên đầu người, nên họ không thèm solo một một, mà kéo cả đám đánh loạn xạ, cứ gặp là nhào vào đánh tới chết mới thôi.  

 

 

Đến mức Ma Tướng với Ma binh phải bị giết từng nhóm một mới thôi.  

 

 

Cuộc chiến này chỉ kéo dài xấp xỉ mười lăm phút đã kết thúc rồi.  

 

 

Cả đám quân Thiên Ma Vực bước vào đầu tiên đã bị diệt sạch.  

 

 

Đáng tiếc là cho đến khi đại chiến kết thúc, cũng không thấy một Đại Đế Thiên Ma Vực nào xuất hiện khiến cho Minh Đế và Đế Hoang xấu hổ muốn chết.  

 

 

“Thoải mái ghê”. Mấy ông già cười vui sướng. Họ đã không được chạm vào máu tươi nhiều năm rồi, bây giờ mới có cảm giác máu thịt sôi trào như giờ.  

 

 

“Vẫn chưa giết đã mà”. Đám lão Minh Tướng khó chịu vặn cổ, họ giết đến đỏ cả mắt rồi mà sát khí bao phủ lên cũng ngút trời.  

 

 

“Bày binh bố trận đi”. Lời nói của Thập Điện Diêm La vang vọng khắp Chư Thiên.  

 

 

Đại quân Minh Giới đang vui thích trong chém giết vội vàng xếp lại đội hình của mình, đi thẳng đến Kình Thiên Ma Trụ chuẩn bị tập sát lần nữa.  

 

 

Thêm vào đó, Ẩn Nặc Đế trận cũng mở ra tạo nên một vùng sương mù dày cộm.  

 

 

Đế Trận che giấu đại quân Minh Giới để tránh cho đội quân thứ hai của Thiên Ma nhìn thấy thế trận khổng lồ của họ rồi sợ chạy mất dép.  

 

 

“Hình như ngươi biết về lai lịch của Thiên Ma nhỉ?”. Một bên không trung, Minh Tuyệt vừa nuốt đan dược vừa hỏi.  

 

 

Không chỉ có hắn ta, mà Triệu Vân và Bạch Chỉ đứng bên cạnh, còn có Thập Điện Diêm La với rất nhiều nhóm lão Minh Tướng đều đổ dồn ánh mắt lại chỗ Diệp Thành.  

 

 

Vừa rồi họ thấy Diệp Thành dẫn đầu vào giết Thiên Ma, còn mang theo con ngươi đầy thù hận.  

 

 

Chỉ cần họ vừa nhìn đã biết Diệp Thành có thù nợ máu với Thiên Ma.  

 

 

“Quê hương của ta bị đám đó phá thành một vùng hoang sơ”. Giọng nói của Diệp Thành lạnh nhạt vang lên, đôi mắt màu đỏ máu của hắn mang đầu tức giận và đau thương.  

 

 

Chỉ một câu này của hắn làm cho không gian xung quanh im bặt, họ cũng đã hiểu rồi.  

 

 

Minh Đế và Đế Hoang thở dài, không phải ai cũng biết Chư Thiên và lai lịch của Thiên Ma.  

 

 

Ít nhất đạt được cấp như họ, mới có thể thấy được Chư Thiên.  

 

Giữa các giới có một sức mạnh thần bí ngăn cản, nó như một tầng sương mù đến cả Đại Đế cũng khó xua nó đi được nguyên nhân cùng do pháp tắc cả thôi.  

 

 

“Đến rồi”. Sau một lúc yên lặng thật lâu, mọi người lại nghe Sở Giang Vương quát.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.