“Còn có việc thế à?”
“Hiển nhiên là hắn đã bị đả kích”, Triệu Vân thổn thức.
“Có gì to tát đâu!”, Tần Mộng Dao bĩu môi: “Cướp lại là được, có chỗ dựa là Đế quân thì ai dám chọc hắn”.
“Nếu dễ như ngươi nói thì tốt rồi”.
“Vốn dĩ là thế mà! Ngày thường hắn cũng đâu chịu nhún nhường thế”.
“Thần cầu Nại Hà theo đối phương cũng đủ chứng minh nàng ta hết yêu Diệp Thành, cướp lại cũng chỉ là cái thân xác thôi!”
“Ừm, cái này cũng đúng!”, Tần Mộng Dao sờ cằm.
“Chỉ trách Diệp Thành yêu quá sâu đậm, tình càng nồng thì tổn thương càng nhiều”, Triệu Vân bất đắc dĩ lắc đầu, không ngừng thở dài.
“Không được, ta phải giúp hắn một chút“, Tần Mộng Dao nói.
“Mọi thứ phải dựa vào chính hắn, độ qua là niết bàn, không vượt qua được thì thành nghiệp, thơ thẩn cả đời cả kiếp”.
“Không chắc!”, Tần Mộng Dao cười, chớp mắt, sau đó biến thành Sở Linh.
Thật sự là giống như đúc, dù là khí chất hay ánh mắt, mỗi cái nhăn mày hoặc nụ cười thì đều bắt chước không hề khác gì.
Triệu Vân tặc lưỡi, thầm nghĩ thuật dịch dung của Tần Mộng Dao đúng là xuất sắc, nếu không nhìn kỹ hắn ta cũng không nhận ra.
Vậy mục đích của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655614/chuong-2708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.