Những người từng ái mộ Sở Linh đều không khỏi thở dài, miếng bắp cải ngon như vậy lại dâng cho người khác.
Dâng thì cũng dâng cho rồi, vẫn nên có lời chúc phúc, nhìn thấy Sở Linh cười duyên dáng, nhìn cũng bổ mắt, nàng tìm được bến đỗ rồi.
Tiếng động lớn làm náo động quỷ phố, bóng người chuyển động, hai bên quầy hàng, tiếng người thét to, đồ vật muôn vàn phong phú.
Đèn lồng đỏ treo cao, sắc thái u ám, quỷ thành của âm phủ náo nhiệt khác nào chợ của dương gian.
Tuy làm âm tào địa phủ nhưng lại thể hiện sự phồn hoa của nhân thế.
Diệp Thành và Sở Linh nắm tay, ánh mắt mọi người hâm mộ, người có tình thì nên được chúc phúc.
Sở Linh cười dịu dàng như nước, mang đầy khát khao.
Nàng tìm được chốn về rồi, mọi chuyện tốt như đã được số phận định sẵn.
So với nàng, Diệp Thành lại suy tư.
Hắn vẫn nghi ngờ, đã đón được Sở Linh ra, vì sao Đế Hoang vẫn không gặp hắn, vị tiền bối kia đang chờ cái gì.
Không nghĩ ra được thì không nghĩ nữa, Đế Hoang có tính toán riêng.
Hắn nhìn sang Sở Linh bên cạnh: “Bữa tối có muốn ăn gì không, ta nấu cho nàng”.
“Ngươi biết nấu ăn à?”, Sở Linh chớp mắt, xinh đẹp loé sáng.
“Ta tự nhận là khả năng nấu ăn cũng không tệ lắm!”, Diệp Thành hất tóc, làm màu ra vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655597/chuong-2691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.