Chương trước
Chương sau
Sau khi rời khỏi quan ải trên đường Hoàng Tuyền, Diệp Thành đi thẳng đến điện Tần Quảng Vương. 

Minh Tướng mà Tần Quảng Vương thân phong đi đến đâu cũng đều mang theo ánh hào quang. 

Quả thực là như vậy, dọc đường đi, người nhìn thấy hắn đều sẽ cung kính hành lễ, tất nhiên ngoại trừ những tên có số má. 

Muốn trách thì chỉ có thể trách Diệp Thành quá nổi tiếng, Minh Tướng chín điện bị giết đến đầu óc suy sụp, thế hệ trẻ ai dám động vào hắn. 

Diệp Thành chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này, tất cả chỉ là một cái hư danh mà thôi. 

Minh Tướng chín điện muốn giết hắn, nhưng họ lại bị giết bị đánh trọng thương, đó là do họ tự chuốc lấy, những ân oán ở nơi đây hắn tuyệt đối không muốn nhắc đến. 

Không biết lúc nào, hắn đáp xuống trước cửa một cung điện. 

Đây là điện Tần Quảng Vương, điện Diêm La thứ nhất, quả thực rất hùng vĩ, có uy lực trấn áp vạn phương. 

Trước điện còn có chín bóng người đang đứng thành một hàng. 

Chín người mỗi người đều mặc áo giáp, oai hùng phi thường, dáng vẻ hiên ngang, tu vi không thấp, tám thánh nhân và một chuẩn thánh vương. 

Chín người bọn họ chính là Cửu Đại Minh Tướng dưới trướng của Tần Quảng Vương: Viêm Minh Tướng, Lôi Minh Tướng, Thủy Minh tướng, Kim Minh tướng, Đột Minh Tướng, Mộc Minh Tướng, Phong Minh Tướng, Âm Minh Tướng, Dương Minh Tướng. 

 

Nửa năm trước họ đến Tu La Hải rèn luyện, bây giờ mới trở về. 

Minh giới đều biết tính tình của Tần Quảng Vương không mấy hiền lành, chín Minh Tướng dưới trướng của ông ấy đều là những người cực kì nóng nảy. 

Đánh nhau, họ chưa bao giờ sợ hãi, nhưng không ai có thể ức hiếp người trong điện thứ nhất, nếu không nhất định sẽ náo loạn long trời lở đất. 

Lúc trước Diệp Thành quậy banh tử phương, chín người vừa khéo vắng mặt, may mắn là bọn họ không có ở đó, nếu không sẽ càng náo nhiệt hơn. 

Cảm giác được có người tới, chín người đều quay người lại, liếc nhìn Diệp Thành từ trên xuống dưới, sau đó lần lượt sờ cằm: “Diệp Thành?” 

“Là ta”. Diệp Thành nhàn nhạt nói, ánh mắt bình tĩnh. 

“Ta đã nói rồi mà! Điện Diêm La thứ nhất của chúng ta thiên tài xuất hiện nhiều gấp bội”. Chín người ánh mắt sáng lên, mọi người một tụ tập lại một vòng, vây quanh Diệp Thành. 

Tình cảnh này, ngươi biết sẽ là bọn họ đang tò mò nhìn Diệp Thành, nhưng người không biết, sẽ tưởng tập thể bọn họ đánh Diệp Thành đấy? 

Chín người đều cười ha ha, không ngừng tặc lưỡi, nhìn Diệp Thành như quái vật, cũng giống như thần tiên nhìn một ác ma. 

Hôm qua họ mới quay về, điều nghe được nhiều nhất chính là câu chuyện của Diệp Thành: Hắn uống hơn trăm bát canh Mạnh Bà, quấy rối luân hồi, phá hủy địa ngục, một người khiến Minh Tướng chín điện khác kêu khóc om sòm. 

Bất chấp sự kiêu ngạo của chín người họ, thực sự bị chấn dong. 

So với Diệp Thành, bọn họ đều là trò trẻ con, trong những chuyện lớn mà Diệp Thành làm ra, cho dù lấy đại một chuyện thì đều là chuyện vô pháp vô thiên. 

Sau nửa năm đi rèn luyện ở Tu La Hải, Minh Tướng dưới trướng của thập điện Minh Phủ chỉ còn có điện thứ nhất của bọn là hoàn chỉnh. 

Chín điện khác, chết thì cũng chết, tàn phế cũng tàn phế rồi, quá thê thảm. 

Tất cả đều là nhờ có Diệp Thành, bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên điện thứ nhất nở mày nở mặt như vậy, áp đảo chín điện khác đến mức không thể ngẩng đầu lên được. 

“Xét về độ tạo nét, vẫn phải trông vào vị huynh đệ kia, cứ dùng hắn làm mẫu”. Lôi Minh Tướng đầy ẩn ý nói. 

“Chúng ta tìm một nơi kết bái đi!”, Phong Minh Tướng nói đầy ẩn ý, nhưng kỳ thật hắn ta muốn cho Diệp Thành cho một ít máu, máu của Hoang Cổ Thánh Thể còn tốt hơn thần dược, CÓ thể tăng phẩm chất căn nguyên của bản thân. 

“Có vợ chưa? Ca... giới thiệu cho ngươi một người nhé!” 

“Lại đây, cùng nhau tìm hiểu một chút đặc sản của điện thứ nhất”. 

“Rượu này đã cất trữ được hơn trăm năm, hôm nay tặng cho ngươi”. 

Minh Tướng chín điện ríu ra ríu rít, không phải nhiệt tình bình thường, còn nhét bảo bối mật pháp, cũng là giới thiệu vợ. 

Nhân tài hiếm có bước ra từ điện thứ nhất, nhất định phải ‘cung phụng hắn đàng hoàng, sau này khi ra ngoài làm màu, tất cả đều dựa vào vị tiểu huynh đệ này rồi. 

Diệp Thành trầm mặc, cho gì cũng nhận, không lấy thì không lấy, chín Minh Tướng này vừa mắt hắn hơn Minh Tướng chín điện kia nhiều. 

“Hiếm khi gặp nhau, giao lưu vài chiêu chứ?”, Lôi Minh Tướng vặn cổ, hai mắt sáng ngời, bộ dáng giống như cao thủ hiếu chiến. 

“Ta có việc gấp muốn gặp Tần Quảng Vương, còn về chuyện tỷ võ, chúng ta sẽ bàn vào ngày khác”. Diệp Thành từ chối, hiện hắn không rảnh cùng người khác nói nhảm, hơn nữa thực lực của tên này kém hắn quá xa. 

“Tần Quảng Vương phải mất một thời gian mới xuất quan được, chúng ta cũng nhàn rỗi không có việc gì, thế cứ quyết định như vậy nhé”. Lôi Minh Tướng nói xong lập tức ra ngoài, mặc kệ Diệp Thành có đồng ý hay không. 

Tám vị Minh Tướng khác cũng rất hiểu chuyện, bắt đầu tản ra xa xa. 

 

Bọn họ cũng muốn xem tên có thể một mình đánh bại Minh Tướng chín điện rốt cuộc lợi hại đến mức nào, hôm nay cũng coi như được mở rộng tầm mắt. 

Huyết mạch của tên này không hề yếu, hắn ta bẩm sinh đã có thuộc tính lôi, là tu giả tấn công, căn nguyên cũng lộ ra sự bá đạo. 

Trong các Thánh Nhân, hắn ta cũng được coi là nổi bật. 

Có thể trở thành Minh Tướng thứ hai dưới trướng của Tần Quảng Vương Minh Giới, cũng đủ để chứng minh hắn ta rất bất phàm, trong cùng cấp bậc rất khó có thể tìm được đối thủ. 

Nhưng hắn ta khăng khăng muốn chọn Diệp Thành -

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.