“Các ngươi cứ bận đi, không cần để ý tới ta”. Diệp Thành vùi đầu, chỉ cắn hạt dưa, không để ý đến ánh mắt của Đầu Trâu Mặt Ngựa.
Đầu Trâu Mặt Ngựa ho khan và lúng túng cười, vẻ mặt rối rắm.
Diệp Thành tới đây không phải để cắn hạt dưa, người tinh tường sẽ biết hắn tới đây vì mục đích gì: tán tỉnh thần cầu Nại Hà.
Có ác thần này ở đây, hai người không còn cơ hội nữa.
Đùa thôi, đó là Diệp Thành, Hoang Cổ Thánh Thể lợi hại, ai dám tranh giành nữ nhân với hắn, trừ phi bọn họ chán sống rồi.
“Ngươi là Diệp Thành?”, Sở Linh nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Này, ngươi ở cầu Nại Hà cũng từng nghe thấy đại danh của ta rồi sao?”, Diệp Thành chỉnh lại quần áo, còn không quên chỉnh lại tóc.
“Nghe cái đầu ngươi”. Sở Linh chửi rủa, lập tức xắn tay áo lên, một bàn tay đánh qua đó, đôi mắt đẹp còn lóe lên tia lửa.
“Ta chọc giận ngươi rồi sao”. Diệp Thành hét lớn, Sở Linh liền tát vào mặt hắn một cái, cái tát này quá bất ngờ, khiến hắn có chút ngơ ngác.
“Ngươi nói xem?”, Sở Linh Nhi tiến lên, lại tát thêm một cái.
“Thứ hèn hạ này, nếu không phải trước đây ngươi uống hơn một trăm bát canh Mạnh Bà, Mạnh Bà sẽ bị phế truất thần vị sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655580/chuong-2674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.