Một giây trước khi nhảy vào vòng xoáy, hắn ta đột nhiên quay đầu lại, cách con sông Vong Xuyên và cầu Nại Hà, mỉm cười với Diệp Thành.
Diệp Thành cũng mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay: “Thượng lộ bình an”.
“Chúng ta đợi ngươi ở Chư Thiên”. Quỳ Ngưu mỉm cười thu hồi ánh mắt lại, sau đó hít sâu một hơi, nhảy vào trong vòng xoáy.
Vòng xoáy của nhân đạo rất lớn và vận chuyển nhanh chóng, chớp mắt đã không nhìn thấy hắn ta nữa.
Hắn ta quả thực không thể so sánh với yêu nghiệt như Diệp Thành, hắn ta không thể quấy rối luân hồi, cũng không đủ khả năng để tạo ra bất kỳ gợn sóng nào.
Khoảnh khắc này, thân thể Diệp Thành có cảm giác thả lỏng không thể giải thích được.
Hắn, cũng nhớ nhà, muốn về nhà, có quá nhiều người đang đợi hắn về, mảnh sơn hà rộng lớn đó mới chính là chốn về của hắn.
Đứng đó một lúc lâu, hắn mỉm cười buồn bã, quay người bước về, ngồi bên cạnh Sở Linh, tâm trạng vẫn còn ngẩn ngơ.
“Đồng hương của ngươi?”, Sở Linh Nhi nghiêng đầu, chậm rãi nói.
"Ta ngươi hắn ta đều cùng quê”. Diệp Thành mỉm cười.
Sở Linh nghe đến hồ đồ, không biết Diệp Thành đang nói cái gì.
Sau đó, cả hai không nói gì nữa, Sở Linh lại bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655579/chuong-2673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.