Chương trước
Chương sau
Thiên Hà Minh Tướng lặng lẽ đứng ở trời cao, kết ấn, quyền ảnh hoặc kiếm quang, che trời lấp đất bất kể dù phải trả giá đắt.

Diệp Thành lại ở phía dưới cũng kết ấn, cũng quyền ảnh, cũng dùng kiếm quang đánh ngược lên trời, khí huyết hoàng kim cực kỳ mãnh liệt.

Quần chúng vây xem tặc lưỡi, đây là hai tên yêu nghiệt à? Dùng bí pháp để đối đầu với nhau, nên biết mỗi lần sử dụng một phần thần thông đều tiêu hao rất nhiều.

Cũng may là hai người bọn họ, nếu đổi lại là Chuẩn Thánh Và Chuẩn Thánh Vương bình thường thì ai dám đánh như thế, pháp lực đã cạn kiệt từ sớm rồi.

“Nhìn xem, Thánh Thể đánh lên rồi”. Không biết là người nào, hô lên một tiếng kinh ngạc, thu hút ánh mắt của bốn phương tám hướng.

Từ phía xa nhìn lại trời cao, Diệp Thành một đường lao đến, hứng lấy cả đống pháp thuật để lao lên.

Hắn đi lên, không bao lâu sau Thiên Hà Minh Tướng lại rớt xuống, giống như một viên thiên thạch, rơi xuống bầu trời, đánh sập đại địa.

“Ngươi thật sự rất đáng chết”. Thiên Hà Minh Tướng đột nhiên đứng dậy, vô cùng tức giận, đường đường là Minh Tướng đứng đầu dưới trướng của Sở Giang Vương, có tu vi chuẩn Thánh Vương, thế nhưng lại bị một tên Chuẩn Thánh đánh thê thảm như thế.

Vô cùng nhục nhã, hắn ta cao cao tại thượng nhiều năm, làm sao có thể chấp nhận được.

Hình thái của hắn ta thay đổi, trong nháy mắt đã biến thành một con thú khổng lồ.

Oa! Người phía dưới đều ngước đầu lên xem, sau đó nuốt một ngụm nước bọt.

Bản thể của Thiên Hà Minh Tướng quá lớn, nguy nga như núi.

Cặp mắt to như hai vò rượu, hung bạo khát máu, từng sợi lông dựng ngược lên, đen nhánh như ngọn mâu, trên đó còn có sấm chớp quanh quẩn.

Một luồng hơi thở Hồng Hoang, dâng trào lên khắp đất trời, mỗi một sợi đều nặng nề, nghiền nát bầu trời khiến trời nứt ra, đạo xuống đại địa khiến đất sụp đổ.

“Đây là cái gì thế!”. Những người đang vây xem trận chiến lộ ra vẻ kinh hãi.

“Xích Diễm Kim Nghê thú”. Lớp Minh Tướng tiền bối tiết lộ.

“Trời ạ! Thế mà… Lại là Xích Diễm Kim Nghê thú trong truyền thuyết”.

Có rất nhiều người hoảng sợ, dường như đã biết đến sự đáng sợ của Xích Diễm Kim Nghê như thế nào, trong lòng run rẩy, đây là áp chế đến từ huyết mạch.

Có quá nhiều người khiếp sợ, họ đều không biết bản thể của Thiên Hà Minh Tướng lại là Xích Diễm Kim Nghê thú, chuyện này khiến người ta thật sự kinh ngạc.

“Có thể ép cho Thiên Hà hiện ra bản thể, Thánh Thể thật sự rất mạnh”.

Các Minh Tướng đang theo dõi trận chiến đều cười, bọn họ rất kiêng kỵ bản thể của Thiên Hà Minh Tướng, họ biết sự đáng sợ của nó, vô cùng khủng khiếp!

Vẻ mặt Diệp Thành kỳ quái, tò mò đánh giá bản thể của Thiên Hà Minh Tướng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ này, thật sự rất mới mẻ.

Về hung thú này, hắn có nghe nói một chút, thời đại tồn tại của nó đã rất gần với thời Hồng Hoang, huyết mạch cũng không quá mạnh mẽ.

Thiên Hà Minh Tướng gầm lên một tiếng, chấn động gây ra khiến cho trời xanh sụp mất một nửa.

Thân thể khổng lồ nhảy lên trời, lao về hướng của Diệp Thành.


Xương tay của Diệp Thành cũng đứt gãy, nhe răng trợn mắt, bản thể chân chính của Thiên Hà Minh Tướng cũng vô cùng bá đạo, hoàn toàn không yếu hơn Thánh Thể, một đòn này tuy mạnh mẽ nhưng cả hai bên đều bị thương.

Trong một cái chớp mắt, Thiên Hà Minh Tướng đánh, há cái miệng to đầy máu ra.

Diệp Thành lui về sau tránh né nhưng vẫn chậm một bước, bị Thiên Hà Minh Tướng nuốt trọn.

Mà không đúng, vẫn chưa nuốt vào, hắn mắc ở bên miệng của Thiên Hà Minh Tướng, hai tay nắm chặt răng nanh của đối phương, không bị nuốt vào, có gan thì nuốt ông đây đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.