Chương trước
Chương sau
Cũng giống như Giao Hải Minh Tướng, dù người đã bị đánh bay rồi, nhưng hắn cũng không quên bổ sung thêm một kiếm, chém ra xa gần ngàn trượng.

Cũng may Giao Hải Minh Tướng nội công thâm hậu, bằng không một kiếm của Diệp Thành đủ chẻ sống hắn ta ra, tiễn hắn ta xuống hoàng tuyền lần nữa.

Tội Ác Minh Tướng lại xông lên, vẫn chỉ dùng một kiếm, đâm thủng không gian hư thiên, trực tiếp chĩa vào ấn đường của Diệp Thành, chính là một kiếm chí mạng.

Diệp Thành nhanh đến dị thường, trong nháy mắt đã né tránh, lập tức vòng ra phía sau Tội Ác Minh Tướng, tay như thần đạo, từ trên chém xuống.

Tội Ác Minh Tướng toàn thân đẫm máu, bị chém đến máu thịt tung tóe, từ trên không rơi xuống, khiến cho mặt đất hiện ra một cái hố sâu hắm.

“Chết đi!". Phong Lôi Minh Tướng hét lớn, đứng trên đỉnh trời, một tay giơ lên nắm lấy không trung, thu hút Cửu Thiên Thần Lôi.

Lôi đình giống như sáng sáng của thần!

Diệp Thành vẫn đang nhảy nhót lung tung thì đột nhiên trúng một kích, Hoang Cổ Thánh Thể cường đại cũng bị bổ cho đầu đầy khói đen.

“Đến lượt ta”. Diệp Thành gầm lên, vung kiếm chỉ lên thương khung.

Đột nhiên, vạn thanh kiếm đột nhiên xuất hiện, mỗi thanh kiếm đều toả kim quang lấp lánh, âm thanh của kiếm chói tai, số lượng kiếm nhiều đến mức khiến người ta tê cả da đầu.

Đây là Vạn Kiếm Triều Tông - kiếm pháp thần thông do Diệp Thành tự sáng tạo ra.

Một kiếm hóa thành vạn kiếm, theo lệnh của chủ nhân, thanh kiếm xuất ra, đại chiêu quần công được Diệp Thành dùng để đối phó Phong Lôi Minh Tướng.

tốt.

Đôi khi, người đúng ở trên cao cũng không phải là một điều

Giống như Phong Lôi Minh Tướng, sừng sững trên trời, rõ ràng là một mục tiêu sống, hắn ta bị hết thanh kiếm này đến thanh kiếm khác đâm thành cái sàng.

"Thái Sơn áp đỉnh!", Địa Nhạc Minh Tướng tức giận gầm lên, ảo ảnh hiện ra, đó là ngọn núi lớn sừng sững, áp về phía Diệp Thành.

Ngọn núi này rất nặng, ngay cả Diệp Thành cũng bị đè đến mức khuỵu chân xuống, thân thể lảo đảo, suýt chút nữa rơi khỏi không trung.

"Ta cho người áp này!", Diệp Thành mắng, khí huyết hoàng kim cuồn cuộn, ngọn núi cao ngất đó bị hắn dùng một tay nâng lên.

“Phá”. Theo tiếng gầm của hắn, chín Bát Hoang Quyền hợp nhất thành một, và chỉ với một cú đấm đánh từ dưới chân núi, ngọn núi hùng vĩ đã nổ tung.

Địa Nhạc Minh Tướng phun máu, bị cắn trả, chân không ngừng lùi về sau.

"Xuống bên dưới cho ta!", Diệp Thành vụt lên, hóa thành một bàn chân to lớn, đạp Địa Nhạc Minh Tướng xuống dưới chân.

Lúc này, ngoại trừ Thiên Hà Minh Tướng không tham gia trận chiến, toàn bộ sáu Minh tướng đều bị đánh bại, choáng váng, tàn phế, hiện trường vô cùng đẫm máu.

Diệp Thành là người duy nhất còn sót lại trong hư thiên, trong tay còn cầm sáu túi trữ vật, đều lấy từ trên người sáu vị Minh Tướng.

“Sáu Thánh Nhân, sáu Minh Tướng, đều thất bại rồi sao?”

Phía dưới mọi người đồng loạt há hốc mồm, không thể tin được chuyện sáu Minh Tướng bị một Chuẩn Thánh đánh bại.

Thật là bá đạo, một đấu sáu mà vẫn thắng trọn vẹn!

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành thay đổi.

Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo nhưng đây sao có thể nói là vô địch cùng cấp, đây rõ ràng là vô địch vượt cấp, tổng cộng sáu Thánh Nhân lận mà!

Ánh mắt của những người theo dõi trận chiến lại tập trung vào Thiên Hà Minh Tướng.

Minh Tướng dưới trướng của Sở Giang Vương đã bại hết, còn sót lại hắn ta thôi, có thể lấy lại được thể diện hay không, chỉ có thể dựa vào hắn ta thôi.

Mọi người đều muốn biết, Diệp Thành đối đầu với Chuẩn Thánh Vương sẽ có bao nhiêu cơ hội chiến thắng, trận chiến tiếp theo sẽ đặc sắc lắm đây.

nói.

“Ngươi, thực sự rất mạnh”. Thiên Hà Minh Tướng lạnh nhạt

“Ngươi chắc là rất giàu”. Diệp Thành sờ cằm, hai mắt nhìn chằm chằm túi túi vật treo trên eo Thiên Hà Minh Tướng.

Một câu nói khiến mọi người có mặt đều bật cười, thực sự rất kì lạ.

Hắn là người như thế nào vậy! Vừa mới cướp bảy cái, xem ra, ngay cả Thiên Hà Minh Tướng cũng sẽ bị cướp.

"Ai chà, hôm nay náo nhiệt quá!", Diệp Thành cùng Thiên Hà Minh Tướng còn chưa kịp bắt đầu, một tiếng cười nhàn nhã đã vang lên.

Nhìn từ xa có vô số bóng người từ phía đông - đông nam, nam - tây nam, tây - tây bắc, bắc và đông bắc xuất hiện, mỗi hướng đều có chín người, xé trời mà tới.

"Chín Đại Minh Tướng dưới trướng Tổng Đế Vương, Ngỗ Quan Vương, Diêm Vương, Bình Đẳng Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương, Biện Thành Vương, Chuyển Luân Vương!". Một số người ngạc nhiên, hình như đều là người họ biết.

“Đây là kéo bè kéo lũ, hẹn nhau tới? Tổng cộng 72 vị Minh Tướng sao!"

“Bình thường không thấy một ai, hôm nay đến nhiều như vậy, còn là cùng một lúc”.

"Tại sao không nhìn thấy Minh Tướng dưới trướng của Tần Quảng Vương? Diệp Thành dù gì cũng thuộc Điện thứ nhất, nhưng không có ai chạy đến giúp đỡ!"


Quỷ Tuyền Minh Tướng lúc trước bị tiêu diệt thuộc điện thứ ba.

Tên đó chết rồi liền có người đến bổ sung vào vị trí của hắn ta.

Âm tào địa phủ không thiếu nhân tài, người có thể so sánh với Quỷ Tuyền Minh Tướng thì rất nhiều, quơ tay là hốt cả mẻ.

Điều mà Diệp Thành thắc mắc là liệu Tống Đế Vương có điều tra ra kẻ đã giết Quỷ Tuyền Minh Tướng hay không, biết đâu chừng sẽ điều tra ra là hắn làm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.