Chương trước
Chương sau
Các Minh Tướng còn lại lập tức nhăn chặt mày.

Ban đầu, họ chỉ muốn dùng Càn Khôn Minh Tướng thử sức Diệp Thành. Ai nào ngờ hắn ta đã bị tát một cái bay mất dạng rồi, sự việc xảy ra bất ngờ không cho người ta cơ hội trở tay mà.

Thế rồi ai còn dám khinh thường Thánh Thể nữa? Nếu như giờ họ một chọi một, dưới Chuẩn Thánh Vương, ai là đối thủ, ai chịu được!

“Chúng ta cùng đánh”. Âm Dương Minh Tướng hừ lạnh, vừa dứt lời chiến lực lập tức đã tăng đến mức cao nhất, pháp khí bản mạng cũng ào ra nhào đến tấn công đầu tiên.

Mấy Đại Minh Tướng còn lại, trừ Thiên Hà Minh Tướng không nhúc nhích, toàn bộ đã nhào vào tấn công hết. Sáu người cùng tấn công, khiến tình hình trận chiến trở nên căng thẳng.

Giờ phút này đám Minh Tướng này, còn ai cần sĩ diện nữa.

Họ chỉ cần có thể đập cho Diệp Thành nằm bò ra đất thì có lấy nhiều đánh ít cũng chả tiếc.

Phải rồi, quan trọng nhất là phải đánh cho Diệp Thành nằm bò ra đất mới tính là thắng. Quá trình là sao không quan trọng, mặt mũi gì đó bỏ đi, chỉ cần kết quả của trận này thôi.

“Ước tính bảo bối có bao nhiêu, có thể kiếm được nhiều không vậy”.

Nhìn thấy sáu người tấn công, hai mắt Diệp Thành lóe lên tia sáng, ánh mắt ma mãnh, không nhìn nơi nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào túi trữ vật của những người đó.

Tất cả các Minh Tướng ở dưới trướng của Diêm La đều vô cùng giàu có, cướp bóc một người cũng đủ ăn đủ mặc mấy năm.

Đại chiến bắt đầu rồi, âm thanh ầm ầm vang lên, vang tận trời xanh.

Diệp Thành là kẻ cục súc, hắn mạnh mẽ chiến đấu với sáu người, không dùng bất kỳ bí thuật thần thông nào, chỉ có một nắm đấm màu vàng.

Hắn giống như chiến thần, khí thế tràn đấy bát hoang, ra tay tấn công.

So sánh với hắn, sáu Đại Minh Tướng đều vô cùng nhếch nhác.

Sáu đánh một, thế mà bị đánh đến không thể ngóc đầu lên được, từng người từng người một đổ máu, từng người từng người rơi xuống mặt đất.

Máu tươi nhuộm đỏ bầu trời, từng giọt từng giọt bắt mắt, khiến cho những người nhìn thấy hãi hùng khiếp vía, đại chiến đẫm máu vô cùng.

“Đây là quái thai gì vậy?”, sáu Đại Minh Tướng mắng thầm.

Chỉ khi thực sự đối mặt với Diệp Thành thì họ mới được biết sức mạnh của Hoang Cổ Thánh Thể cỡ nào, mặc dù là Chuẩn Thánh nhưng Diệp Thành cực kỳ hung hãn, sức chiến đấu áp chế tuyệt đối.

Vốn dĩ, sáu vị Thánh Nhân hợp sức đánh một Chuẩn Thánh đã là chuyện mất mặt, vậy mà vẫn bị đánh đến tan tác.

Mất mặt, quá mất mặt! tất cả thể diện đều mất hết rồi!

Sự kiêu ngạo của họ bị xóa sạch không còn chút gì, còn muốn đánh đổ truyền thuyết thánh thể đồng giai bất bại, thực sự là trò cười.

“Một đấu với sáu đó! Hoang Cổ Thánh Thể mạnh thế sao”.

Bên dưới, khán giả nhìn đến nuốt nước bọt, thổn thức tặc lưỡi.

“Một vị Chuẩn Thánh trâu bò, thế mà có thể đuổi theo sáu Thánh Nhân để đánh”.

“Là do Minh Tướng quá yếu hay là do Hoang Cổ Thánh Thể quá mạnh”.

“Thánh thế quá nhiên yêu nghiệt". Thiên Hà Minh Tướng nhíu mày nói, chiến lực Diệp Thành, đã làm thay đổi nhận thức của hắn ta.

Hắn ta không tham chiến, hắn ta đứng trên hư không làm một khán giả.

Hắn ta là Chuẩn Thánh Vương, dù có muốn chiến đấu thì đó cũng sẽ là người ra trận cuối cùng, là vị Minh Tướng đứng đầu dưới trướng của Sở Giang Vương, hắn ta muốn một mình chiến đấu với Diệp Thành.

Đang lúc nói chuyện thì Âm Dương Minh Tướng đánh tới, trên đầu đội mũ miện Âm Dương được tạo thành từ tiên thiết đặc biệt, vô cùng cứng và nặng.

Quả là vũ khí bản mệnh của hắn, Âm và Dương phối hợp với nhau, càn khôn luân chuyển, những hoa văn thần thánh cổ xưa được khắc và in dấu rất nhiều bí thuật thần thông.

“Trấn áp cho ta”. Âm Dương Minh Tướng hét lớn, kích hoạt Âm Dương Miện, từ trên trời bay xuống, không gian bị nghiền nát đến nổ tung.

"Trấn em gái ngươi!", Diệp Thành chửi rủa, phản kích về phía kia, nắm đấm đánh ra, Âm Dương Miện cũng bay tới, nắm đầm của hắn càng hung hãn, một món pháp khí bản mệnh đang bình thường bị đánh tan nát.

Vũ khí bản mệnh vỡ tan, Âm Dương Minh Tướng phun ra máu, văng ra bên ngoài.

Diệp Thành nhấc chân, dịch chuyển trong hư không, trong nháy mắt lao tới, không nói một lời, một nắm đấm lại đánh ra.

Đáng tiếc Âm Dương Minh Tướng còn chưa kịp ngăn cản, thân hình đã bị ném ra ngoài rồi, thân xác dũng mãnh suýt nữa biến thành một đống thịt.


"Phong ấn lại cho ta!", Giao Hải Minh Tướng công kích đến đây, hắn ta nằm giữ một toàn trận pháp, từ trên trời nhấn xuống, có ý muốn phong ấn Diệp Thành.

“Phong em gái ngươi”. Diệp Thành lại mắng, trong tay nắm Âm Minh kiếm, Nhất Kiếm Phong Thần kèm theo Vạn Kiếm Quy Nhất, xuyên qua pháp trận.

Giao Hải Minh Tướng cũng quỳ rồi, Vạn Kiếm Phong Thần không chỉ dễ dàng xuyên qua phong ấn trận mà cũng đâm qua thần thể của hắn ta.

Mỗi khi Diệp Thành chiến đấu, hắn luôn luôn tiễn Phật về đến Tây phương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.