Chương trước
Chương sau
Lúc này, hắn như một người máu. Bởi vì hiện tại, hắn đang đổ máu khắp người.

Bóng người bá thể quá mạnh, ban đầu nó là để khoe ra ngoài nhưng hắn lại cố tình ép nó vào cơ thể. Thế là máu thịt trong cơ thể hắn, không thể chịu được một sức mạnh khủng khiếp như thế, nên mới có hiện tượng này.

“Phá trước rồi lập, lột xác và niết bàn cho ta!”

Diệp Thành cắn răng, ngay cả trán cũng nổi lên gân xanh, trong lòng lại gào lên mà trong lúc hắn đang gào ầm ĩ đó, vẻ mặt cũng đen kịt lại giống như điên tiếc hơn nữa.

Nếu có tiền bối Thánh Thể ở đây, họ chắc chắn sẽ nghĩ hắn điên rồi.

Hắn thật sự bị điên rồi, ngay cả các đời Thánh thể mà cũng không dám làm thế.

Chỉ có kẻ điên mới dám dung nhập bóng người bá thể vào cơ thể mình, lỡ như sai sót sẽ làm Thánh Khu căng phồng rồi nổ tung. Mà cũng chỉ có đám điên, mới dám lấy mạng ra đánh cược như vậy.

Nhưng hắn lại là một thằng điên, suốt quãng đời của hắn đâu thiếu lúc nào không làm chuyện điên khùng.

Tóm lại, hắn không thể chịu đựng nổi sức mạnh khủng khiếp của bá thể này.

Cơ thể hắn cứ thể răng rắc nứt toạc ra, máu xương trộn lẫn vào nhau rồi nổ thành mưa máu. Người ta nhìn dáng vẻ máu chảy đầm đìa đấy, mà khiếp sợ.

Một người tốt như thế, lại bị đánh đến thành máu rồi.

Cát sỏi, đất vụn, đá lớn, hoa cỏ, cây cối xung quanh đều bị Thánh Huyết của hắn bắn đầy, mỗi giọt nhỏ xuống vô cùng rõ ràng.

Trong núi sâu, hắn bị nứt toạc ra mà ngất đi, không biết chết sống.

Gió âm tà bắt đầu thổi qua tàn phá khắp nơi, từng cô hồn và lệ quỷ từ từ bò ra. Hình như chúng ngửi được mùi máu tanh, nên gương mặt cũng u ám đáng sợ.

Tuy nhiên, chúng nó chưa đến gần máu tươi của Diệp Thành là đã bị một sức mạnh không biết của ai nghiền ép, đánh thành trò mà liên tục rên khóc.

Tiếp theo đó lại có hình ảnh kỳ dị xuất hiện, máu mà Diệp Thành từ từ bay lên, từng giọt chuyển động rồi hòa lại với nhau.

Ngay sau đó, từng giọt máu tươi vàng tụ thành một nhúm.

Thánh huyết kia bắt đầu ngọ nguậy, từ từ tụ ra máu thịt, đông cứng thành xương và cuối cùng là lục phủ ngũ tạng.

Diệp Thành vừa nổ tan tành lại sống dậy, đục ra Thánh Khu lần nữa.

Hắn vẫn ngồi khoanh chân như lão tăng ngồi thiền, ngay cả mở mắt cũng không rảnh.

Gương mặt hắn bình tĩnh như nước, từng sợi tóc dài đen nhánh theo gió mà bay phấp phới, màu vàng nhuộm lên từng sợi tạo người ta cảm giác rất uy nghiêm.

“Mở Bá Thể!”. Mọi người tiếp tục nghe hắn quát nhỏ.

Bất ngờ, Thánh Khu của hắn run lên, xé rách sấm chớp đang bọc ngoài cơ thể của hắn.

Mọi người lại nhìn giữa mày của hắn, thần văn dành riêng cho Thánh Thể lại có thêm chín cánh hoa, từng cánh đang tỏa ra ánh sáng vàng lộng lẫy.

Trong cơ thể của hắn cũng xuất hiện hình ảnh đáng sợ, khắp người, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều có phù văn vẽ lên.

Từng giọt Thánh Huyết của hắn có thể nhả ra và nuốt sức mạnh thần bí.

Máu tóc dài bay lượn trong gió đã hóa màu vàng toàn bộ.

Sau lưng hắn xuất hiện hiện ảnh quái dị, còn đang chéo vào nhau.

Một sức mạnh cổ xưa thần bí lấy hắn làm trung tâm, rồi lan ra khắp nơi, đẩy đổ núi non.

Bấy giờ, khóe miệng của hắn mới hiện lên nụ cười.


Khi hết đường lui, lại có thể xông ra ngoài. Khi đó mới thật sự bước vào con đường niết bàn lột xác.

Diệp Thành hiểu rất rõ và sâu xa về điều đó, cho nên hắn có thể hiểu đúng mới dám làm chuyện mà ngay cả các đời Thánh Thể không dám.

Hắn đã khai sáng ra một Thần Tàng mới, và khắc phục được tệ hại của Bá thể.

Trạng thái bá thể đạt đến trình độ rất gần với huyết kế giới hạn thì bá đến mức nào? Nhưng nếu lấy ra so sánh với bóng người bá thể, thì trình độ này cũng mạnh hơn rất nhiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.