Trong lúc hai người nói chuyện thì tiếng rồng ngâm ở Nghiệt Hải đã biến mất.
Diệp Thành cứ giết một con Ác Long thì Triệu Vân cũng đánh chết một con.
Trên sổ công đức của hai người đều có thêm 100 điểm và hiện lên một hàng chữ: Nghiệt Hải, giết chết một con Ác Long!
"Công đức kiếm kiểu này cũng nhanh ghê!", Triệu Vân cười vung tay lên, đưa công đức trên sổ của mình cho Diệp Thành.
"Cảm ơn", Diệp Thành cười to, lại đi đến bờ Nghiệt Hải rải ra một nắm thuốc gọi rồng dụ ra một con Ác Long khác.
Triệu Vân vặn vặn cổ, cũng vung tay rải thuốc gọi rồng ra.
Nơi thuốc gọi rồng rơi xuống, mặt biển quay cuồng, một con Ác Long khổng lồ gào thét lao ra, nó còn to hơn con bị giết lúc trước gấp đôi.
"Con này trông đẹp ghê", Triệu Vân giẫm lên không trung dẫn con Ác Long kia rời khỏi Nghiệt Hải, tìm một chỗ rộng rãi đánh nhau.
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn, tuy con Ác Long kia khá đáng sợ, nhưng với sức chiến đấu của Triệu Vân thì hoàn toàn có thể đối phó được.
Hắn quay đầu lại tập trung vào đối thủ của mình, con Ác Long này cực kỳ khát máu, vừa đi ra đã điên cuồng phun sấm sét.
Nhưng Diệp Thành là ai, Thánh Thể bá đạo trực tiếp dùng cơ thể chống lại từng luồng sấm sét, đánh cho Ác Long không ngóc đầu lên nổi.
Nghiệt Hải quay cuồng, cát bụi bay tứ tung đan xen với từng luồng sấm sét.
Cứ con Ác Long này bị dụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655515/chuong-2609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.