"Có thực lực mạnh thì muốn làm gì thì làm, số công đức kia không biết bằng bao nhiêu năm của chúng ta ấy chứ? Chưa gặp ai yêu nghiệt như hắn".
"Ta mà có thực lực kia thì ta cũng quẩy, quẩy tung nóc luôn".
"Chắc chủ sân hối hận thúi ruột luôn, tự mình đào hố chôn mình".
Giữa tiếng bàn tán, đám đông chậm rãi tản đi về các đỉnh núi.
Trận cá cược lại tiếp diễn, tiếng hò hét vang vọng khắp đất trời, người so đấu thì chẳng thấy gì, kẻ hóng hớt lại reo hò cực kỳ vang dội.
Chẳng biết bao giờ, bỗng thấy một người đi vào sàn cá cược.
Đó là một người cao to vạm vỡ, lưng hùm vai gấu để tay trần, tướng đi vô cùng hống hách, mặt mày dữ tợn như bọn cướp.
Người đó không phải ai khác chính là Diệp Thành đã thay đổi vẻ bề ngoài, định trở về kiếm thêm một vố, công đức ở đây dễ kiếm nhất.
"Thông minh như ta thì cuối cùng vẫn quay trở lại thôi", Diệp Thành hất tóc, lượn một vòng mới bước lên một ngọn núi.
Chủ sân kia là một ông lão xấu xí.
Ông ta thấy Diệp Thành lên đài thì híp đôi mắt nhỏ lại nhìn.
Ông ta quan sát một hồi bèn đứng dậy, hít sâu một hơi rồi hét lên: "Người đâu tới mau! Tên kia lại tới nữa rồi".
Một câu khiến khóe miệng Diệp Thành giật tăng tăng, cái này cũng nhận ra được à?
Thoáng chốc, hơn bảy, tám mươi chủ sân đều chạy tới.
Hay rồi! Diệp Thành bị vây quanh ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655512/chuong-2606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.