Chương trước
Chương sau
Có điều, nó trông có chút kỳ lạ, vẻ mặt chất phác, hai mắt trống rỗng chẳng có chút cảm xúc nào.

"Con rối?", Diệp Thành cau mày, không khỏi xoa cằm nói.

"Nói chính xác hơn là cương thi", Triệu Vân mỉm cười nói.

"Thấy ông lão kia không? Ông ta là chủ lôi đài, những cương thi kia đều là của ông ta", Triệu Vân chỉ vào một phía trên đài, nơi đó có một bãi đá, bên trên ngồi một ông lão áo đen, lại còn là Thánh Nhân hàng thật giá thật với cấp bậc Minh Tướng.

"Cược thế nào?", Diệp Thành liếc nhìn ông lão kia rồi nghiêng đầu ngó Triệu Vân, hắn càng quan tâm vấn đề này hơn.

"Rất đơn giản, đi lên đánh là được, trên đài có cấm chế sẽ tự động phân phối cương thi làm đối thủ, cấp bậc của nó sẽ cao hơn người khiêu chiến một cấp. Chẳng hạn như ngươi đi, là Hoàng Cảnh vậy thì đối thủ của ngươi sẽ là Chuẩn Thánh. Nếu ngươi thắng, Minh Thạch sẽ thuộc về ngươi, còn thua thì sẽ thuộc về chủ sân".

"Thì ra là vậy!", Diệp Thành cười, tự giác đeo mặt nạ vào để tránh bị người nhận ra.

"Đánh, đánh đi! Đánh đầu của gã, đó là mệnh môn".

"Trong lúc hai người nói chuyện thì tiếng hò hét lại vang lên, một đám xách theo bình rượu điên cuồng thét to, hận không thể xông lên giúp đỡ.

"Thú vị!", Diệp Thành khẽ cười, lẳng lặng nhìn trận chiến trên đài.

Cương thi cấp Chuẩn Thánh vô cùng khủng bố, có thể thi triển bí pháp thần thông, múa may chiến mâu vù vù chấn động, đánh quỷ thê thảm.

Lại ngó đại quỷ kia, điên cuồng gào thét lại bị đánh không ngóc đầu lên nổi, quả thật vô cùng chật vật. Mỗi khi gã muốn chống trả đều bị đánh ngược lại, cơ thể cũng bị đánh nổ tung rất nhiều lần.

Máu tươi bắn tung tóe khắp sàn đấu, đại quỷ nhanh chóng bị cương thi một mâu quăng xuống đài, mặt mũi cũng bị đánh cho biến hình.

"Còn ai khiêu chiến nữa không?", chủ sân duỗi lưng hỏi.

"Ta!", chủ sân vừa nói xong đã nghe thấy một đại quỷ hét lên.

Phải nói là đại quỷ tự tin một cách thái quá, cứ cảm thấy mình trông rết tuấn tú, hất hất đầu, vuốt vuốt tóc.

Song, động tác ấy của gã còn chưa làm xong đã bị Diệp Thành đẩy sang một bên, không rảnh nhìn ngươi tạo dáng.

Diệp Thành lên đài, đứng tại chỗ hung hăng vặn vặn cổ.

Chủ sân liếc nhìn Diệp Thành hỏi: "Cược bao nhiêu?"

"Nhiêu đây đi!", Diệp Thành vung tay lên, chỉ có khoảng mười miếng Minh Thạch được hắn lấy ra treo lơ lửng giữa không trung.

"Thấp nhất là... 500!", chủ sân nhàn nhạt nói.

"Nhiều vậy à", Diệp Thành ho khan, trông mong nhìn dưới đài, ánh mắt ngắm Triệu Vân hỏi: "Có Minh Thạch không?"

"Ta thật sự không có", Triệu Vân cũng ho khan, lắc lắc túi tiền, chẳng có đồng nào, còn sạch sẽ hơn cả cái mặt mo của hắn ta.

"Không có tiền ngươi lên quậy cái gì?", bên dưới liên tục vang lên tiếng chửi.

Đặc biệt là đại quỷ ban nãy, la to nhất.

Ông đây còn chưa tạo dáng xong đã bị ngươi đẩy sang bên cạnh, đã thế ngươi chỉ có mười mấy miếng Minh Thạch mà lại dám lên khiêu chiến.

Diệp Thành xấu hổ, cười ha ha: "Lần sau lại đến vậy".

"Không có Minh Thạch thì có thể dùng công đức bù", Diệp Thành còn chưa xuống đài đã nghe thấy chủ sân lạnh nhạt mở miệng.

"Sao không nói sớm!", Diệp Thành lập tức vui vẻ, sớm biết đến có chỗ tốt như này thì đã không đến biển Nghiệt giết Ác Long rồi, còn nguy hiểm nữa chứ.

"Cược bao nhiêu?", chủ sân khá hứng thú nhìn Diệp Thành hỏi.

"Trên sổ công đức này có bao nhiêu thì ta sẽ cược bấy nhiêu", Diệp Thành lấy sổ công đức ra ném lên không.

"Á đù, hơn 1400 công đức, tên kia điên rồi à!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.