Ba Quỷ Vương không ngừng hộc máu, lau cũng lau không hết.
Bọn họ coi như đã nhận ra tên kia là kẻ đánh nhau rất dữ dội, mồm mép cũng cực kỳ ghê gớm, vô liêm sỉ cỡ đó quả thật hiếm thấy.
"Nhanh lên, giao thuốc gọi rồng ra đây", Diệp Thành vươn tay, Minh Thạch cũng không đưa, trực tiếp đòi.
"Đưa, bọn ta đưa!", ba Quỷ Vương lập tức sợ.
Không sợ cũng chẳng còn cách nào, với cái sự vô liêm sỉ của tên nhãi kia thì chuyện gì mà không làm được, còn có thể giết người cướp của ấy chứ.
Ba cái túi trữ vật nặng trịch đưa đến tay Diệp Thành nhưng vẫn nắm chặt không nỡ buông.
Thuốc gọi rồng cũng không rẻ, kia chính là một con số lớn đó.
Giờ thì hay rồi, vừa mất công đức, còn mất luôn thuốc gọi rồng, đến cả mặt mũi cũng quét rác.
Tiểu quỷ chặn cướp Quỷ Vương, đây có lẽ lần đầu xảy ra trong Minh giới. Haiz, thật không khéo lại bị họ gặp phải.
"Vậy mới đúng chứ!", Diệp Thành cười nham nhở.
Đây mới là bản chất của Hoàng Giả Đại Sở, đi đến đâu cũng không quên nguồn gốc, vì bảo vật cương quyết không biết xấu hổ.
"Lần sau có chuyện tốt như vậy nữa thì tìm ta, ta sẽ làm".
Diệp Thành để lại một câu rồi đi về phía Nghiệt Hải.
Đằng sau, ba con Quỷ Vương giật giật khóe miệng, mẹ nó còn tìm ngươi, chỉ một lần thôi bọn ta đã nghi ngờ cuộc sống rồi.
Có điều, ba người giận thì giận, nhưng cũng không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655503/chuong-2597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.