Chương trước
Chương sau
Buồn cười là ban nãy họ còn chế giễu Diệp Thành.

Thực tế lại tát cho họ một cú, người ta là tiểu quỷ, nhưng người ta mạnh! Một mình làm Ác Long không ngóc đầu lên nổi.

Dưới ánh nhìn của ba người, Ác Long đã bị đánh te tua, cơ thể nổ tung rồi hóa thành hư vô.

Diệp Thành lại mở sổ công đức ra, 213 công đức thoáng chốc đã tăng lên 313.

Ơ lại tăng, còn tăng rất nhiều, so với đầu trâu mặt ngựa quả thật nhanh hơn nhiều, y như có Bug vậy.

"Quả là nơi tốt để kiếm công đức", Diệp Thành khẽ cười.

"Giờ tiểu quỷ Minh giới đều yêu nghiệt như vậy hả?", ba Quỷ Vương lén nuốt nước miếng, trâu dễ sợ!

Ba Quỷ Vương họ hợp tác còn bị đánh cho chật vật, suýt nữa mất mạng, người ta lại một mình đánh Ác Long.

Thoáng chốc, ánh mắt của ba người nhìn Diệp Thành lập tức thay đổi, không biết là kính nể, kinh ngạc hay hoảng sợ nữa.

"Lại đây, hỏi ngươi một chuyện", Diệp Thành gọi một tiếng.

Ba Quỷ Vương lau mồ hôi, lảo đảo cùng nhau bước tới. Họ đều bị thương nặng và bị dọa không nhẹ.

"Bột phấn mà ban nãy ngươi rải vào Nghiệt Hải là thứ gì vậy?', Diệp Thành tò mò nhìn một Quỷ Vương hỏi.

Hắn thấy bột phấn kia rắc vào Nghiệt Hải đã dụ Ác Long ra, còn dùng tốt hơn cả thần khí nữa.

"Đó là thuốc gọi rồng", Quỷ Vương kia đáp: "Dành riêng cho Ác Long, chúng ta đều dùng nó để dụ Ác Long".

"Còn có thứ tốt đó hả, ngươi... còn không?"

"Còn thì còn", Quỷ Vương ho khan, không muốn đưa cho lắm, hai Quỷ Vương khác cũng lộ ra vẻ mặt như vậy.

Giờ an toàn rồi đương nhiên cũng nhớ đến chuyện ban nãy tên vô liêm sỉ này đã bỏ đá xuống giếng cướp công đức của mình.

Kia chính là 70 công đức đó! Giờ nghĩ lại còn thấy đau mình, Ác Long không giết được, không kiếm được công đức còn mất 70 công đức.

"Ta sẽ không lấy không", Diệp Thành lấy ra vài miếng Minh Thạch.

"Không bán", ba Quỷ Vương thế mà lại nghĩ giống nhau.

"Các ngươi đã nói vậy thì ta đành cướp vậy, cùng lắm là mất chút công đức thôi!", Diệp Thành vặn cổ nói.

"Còn muốn thể diện nữa không vậy", ba Quỷ Vương đen mặt.

"Câu này ta không thích nghe à nha!", Diệp Thành không chịu: "Nếu không có ta thì ba người các ngươi đã chết lâu rồi, ân cứu mạng đó hiểu không".

"Ngươi cũng đâu có cứu không công!", ba con quỷ lại đen mặt: "Ngươi có biết 70 công đức kia phải kiếm mất bao lâu không?"

"Nghĩa là ta đây cứu sai rồi! Mạng của ba người các ngươi chỉ tương đương với thằng ngu* hả?", Diệp Thành nói mát.

*250 là tiếng lóng chỉ đồ ngốc, đồ ngu.


"Đừng nói 70, dù ta muốn 100 thì các ngươi cũng phải cho".

"Ta đây còn đòi ít đó, đáng lẽ phải chặt chém các ngươi một phen".

"Mạng cũng không còn thì muốn công đức làm gì, hầm canh uống hả?"

Diệp Thành quở hết câu này đến câu khác không lặp lại câu nào, trực tiếp khiến ba Quỷ Vương không ngẩng đầu lên nổi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.