“Minh Tướng”. Diệp Thành lấy quyển sách văn giới thiệu Minh giới ra, mặt trên ghi lại rõ ràng: tiểu quỷ nhân thăng lên đại quỷ, đại quỷ thăng Quỷ Vương, sau Quỷ Vương chính là Minh Tướng.
Mà cái gọi là công đức, chính là công lao và thành tích, lập công nhiều, thánh vị của ngươi tự nhiên sẽ thăng lên, nhưng điều kiện tiên quyết là, cảnh giới tu vi cũng đạt tiêu chuẩn, trên sách văn chính là nói như vậy.
Như là Ngưu Đầu Mã Diện, mỗi lần tiễn một quỷ hồn, đó là một công đức, thời gian lâu dần, tích lũy tháng ngày, sẽ thăng quan.
Như là thần cầu Nại Hà, thánh vị của ông ta, tính là cấp Minh Tướng, cùng bậc với Hắc Bạch Vô Thường, giai phẩm xem như hạng trung thượng rồi.
Hắn có chút đồng cảm với Mạnh Bà rồi, không dễ dàng gì tu đến thần uy, lại bị hơn một trăm bát canh của hắn làm mất hết.
“Việc tu công đức này, có dễ không”. Diệp Thành nhìn về phía Phán Quan.
“Một nhân tài như ngươi, để tu đến Minh Tướng, tốc độ tự nhiên không có gì đáng nói”. Phán Quan hít sâu một hơi, ý vị thâm trường nói.
Diệp Thành nghe một câu này, trong lòng thấy quái quái, vừa nghe là khen hắn, nhưng cứ luôn cảm giác... là đang mắng hắn.
“Vô Thường, dẫn hắn đi chọn một thân xác”. Khi Diệp Thành nói thầm, Phán Quan đã lên tiếng, vẫn là không nhịn được muốn cười.
Lệnh xuống, Hắc Vô Thường liền tiến đến, “Nhân tài, đi thôi!”
“Gọi ta Diệp Thành là được rồi”. Diệp Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655493/chuong-2587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.