Chương trước
Chương sau
Hai tên vô lại cấu kết với nhau, mỗi người xách một cái chày gỗ, kẻ liều mạng hô to gọi nhỏ, kẻ mặt dày kích động gầm lên, tên nào cũng cực kỳ dũng mãnh.

Phải công nhận rằng, bọn họ và ác quỷ đúng là vật hợp theo loài, không chọn chỗ nào khác, chuyên đánh vào đầu người khác, đập bốp bốp bốp.

Sự mạnh mẽ của ác quỷ cũng không phải là nói chơi, hồn lực đè bẹp hai người, miệng phun sấm sét, cánh tay như cây quạt hương bồ đập bộp bộp.

Nó bị thương nặng thì Diệp Thành và Triệu Vân cũng phải trả một cái giá đắt.

Hai tên kia cũng lỳ, lần lượt bị đánh bay, lại xông trở về, vì hồn lực đều liều mạng.

Không biết đến bao giờ, tiếng nổ ầm ầm mới biến mất, sương máu bay khắp nơi.

Diệp Thành và Triệu Vân cong lưng thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, trong miệng không ngừng hộc máu, linh hồn gần như tán loạn, ánh sáng cả người cũng mờ đi rất nhiều.

Đáng mừng là con ác quỷ ba đầu sáu tay kia cũng bị giết chết, cơ thể hóa thành tro bụi, hồn lực lại ngưng tụ thành một luồng.

Hai người ngồi bệt xuống đất, trước mắt lơ lửng một luồng hồn lực lớn cỡ trái dưa hấu, còn cực kỳ tinh khiết, những con quỷ bình thường chẳng thể so được với nó.

"Này, mỗi người một nửa", Diệp Thành vung tay chia luồng hồn lực làm đôi, chiến lợi phẩm thì phải chia đều.

"Có phải nửa kia của ngươi hơi nhiều hơn không?", Triệu Vân liếc nói.

"Bớt đi, chia đều nhé", Diệp Thành rủa một câu.

"Vậy coi như ta chịu thiệt vậy", Triệu Vân gật gù, tự giác dung hợp hồn lực vào cơ thể, cảm giác lập tức trở tốt hơn rất nhiều.

"Thiệt con khỉ", Diệp Thành bĩu môi, cũng nuốt hồn lực xuống bụng, hồn lực tinh khiết vừa dung hợp vào cơ thể, tinh thần hắn lập tức chấn động.

Hồn lực của con quỷ ba đầu sáu tay kia quả thật không phải là điều mà những con quỷ bình thường khác có thể so được, chỉ vỏn vẹn một nữa đã khiến cho linh hồn hắn mạnh hơn gấp đôi.

Tiếc là con quỷ đó đã biến mất, không thì chắc chắn càng mạnh.

Một khi linh hồn hóa thành nguyên thần, sau khi đầu thai thì đấy mới là yêu nghiệt. Vừa sinh ra đã có nguyên thần thì quả thật là nghịch thiên.

Nói đến đầu thai, Diệp Thành lại không khỏi cảm thấy đau bi, bị đặt ở tầng 18 Địa Ngục này thì có trời mới biết bao giờ mới đi ra ngoài được.

Nếu Minh giới không chịu cho hắn đầu thai, thì dù có ngưng ra nguyên thần thì sao, suốt ngày chơi đùa với một đám ác quỷ hả?

Diệp Thành càng nghĩ càng ức chế, người cả đời giết được hai vị Đại Đế, đến Minh giới cũng bị cho ăn hành.

"Ở chỗ bọn ta, sức chiến đấu kia của ngươi tuyệt đối là vô địch trong cùng cấp bậc", Triệu Vân gối tay nằm xuống, ngậm một cây tăm nhìn lên hư không mờ mịt.

"Ngươi cũng vậy, ở chỗ bọn ta cũng là vô địch trong cùng cảnh giới", Diệp Thành cũng cười nằm xuống, lời này quả thật là từ tận đáy lòng, không phải a dua nịnh nọt mà hắn thật sự cảm thấy vậy.

Một câu, hai người đồng loạt cười to, không cần phải đánh nhau, chỉ bằng cảm giác là biết, đây là sự ăn ý giữa những cao thủ.

"Có thể quấy nhiễu lục đạo luân hồi, một mạch của Thánh Thể quả là không đơn giản", bóng người màu đen lạnh lùng nói.

"Có thể được Minh Đế khen thì đó quả thật là hết sức vinh hạnh", bóng người màu vàng mỉm cười: "Hắn đã vượt qua các đời Thánh Thể trước đó".

"Tự mang luân hồi, hiển nhiên hắn không thể đầu thai chuyển thế được".

"Vậy để cho hắn đi theo con đường năm xưa ta đã đi đi".

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.