Chương trước
Chương sau
Hai người như nha sai, còn Diệp Thành như tù phạm, đeo gông xiềng, khoá sắt leng keng rung động.

Câu hỏi không được đáp lại, Diệp Thành ho khan nhìn sang chỗ khác.

Minh giới cũng giống chư thiên vạn vực, có núi có sông, có cây có cối nhưng đều đen như mực, lạnh băng không nhiệt độ.

Thỉnh thoảng có một hai cô hồn dã quỷ bay tới bay lui, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt trống rỗng.

Trừ những thứ này thì Minh giới còn có rất nhiều người sống.

Ví dụ như trong rừng có người đang bổ củi, ví như dưới gốc cây già có một đứa nhỏ đang ngồi nức nở.

Ví như trên dòng sông máu có một quan tài đá đang trôi lững thững.

Đáng sợ nhất là lệ quỷ đang rên rỉ làm lòng người chấn động, oán niệm, ác niệm đan xen tạo thành mặt quỷ dữ tợn.

Tuy từng tới một lần, đã chuẩn bị tâm lý nhưng Diệp Thành vẫn không khỏi rùng mình, kinh quá!

Sau đó không lâu, một cánh cổng như cổng làng hiện ra trước mặt,, vững chắc kiên cố, bên trên có khắc ba chữ: Quỷ Môn Quan.

Trước Quỷ Môn Quan còn có treo bảng “Âm Tào Địa Phủ”.

Diệp Thành ngửa đầu nhìn ba chữ Quỷ Môn Quan rồi quan sát bảng Âm Tào Địa Phủ, luôn cảm thấy có gì đó rất quen thuộc.

Cửa quan này uy nghiêm vô cùng, như tường đồng vách sắt, lại có mười tám Quỷ Vương hình tượng quái dị dữ tợn trấn thủ, âm trầm đáng sợ.

Qua Quỷ Môn Quan không biết bao lâu thì thấy một cung điện khổng lồ u ám không kém phần oai nghiêm.

Trên bảng hiệu có ba chữ nổi bật: Điện Diêm La.

Trước điện Diêm La có hai hàng người đang đứng, một trái một phải, đứng đầu bên trái toàn là Đầu Trâu, bên phải toàn là Mặt Ngựa.

Đồng thời cũng có một hàng người nối đuôi nhau vào điện.

Cũng như Diệp Thành, họ mặc áo tù, đeo gông xiềng, đi đường thì xích sắt cứ leng keng.

“Ta chết oan, thù lớn còn chưa báo, thả ta đi mà!”

“Con ta còn chưa ra đời, cho ta về nhìn một cái đi!”

“Ông đây là Giao Long Vương, biến mẹ vụ đầu thai đi!”

Trước điện Diêm La cũng không bình yên, có người khóc, có kẻ la lối, âm thanh gì cũng có.

“Ầm ĩ quá!”, một Đầu Trâu hung dữ giơ roi.

Tiếng quát vang lên, roi vừa giơ thì tiếng gì cũng không còn.

Ai quan tâm ngươi là gì khi còn sống, ai quan tâm ngươi trâu bò cỡ nào trước đây, vào nơi này rồi thì phải ngoan ngoãn nghe lời đi.

Diệp Thành cũng ngoan ngoãn, không dám lên tiếng, Đầu Trâu tính “lóng” như kem.

Mắt hắn tinh, tai hắn thính nên cũng nghe ra người bị bắt tới là để đưa đi đầu thai làm người.

“Ta còn có thể đầu thai à!”, hắn kích động suýt nhảy dựng lên.

Điều này quá bất ngờ, người tàn sát hai Đế cũng không thể tin được là mình có thể đầu thai chuyển thế.

Hắn cho rằng họ chỉ có thể luân hồi vào Đại Sở, còn cái gọi là đầu thai thì cũng chỉ là bịa đặt thôi.

Nhưng hôm nay xem ra không phải chỉ Đại Sở có luân hồi, Minh giới này cũng có luân hồi, hơn nữa trông chuyên nghiệp hơn Đại Sở.


“Chư thiên vạn vực!”, Diệp Thành cười, không giấu giếm.

“Vậy chúng ta khác nhau rồi, ta bên Linh vực”.

”Linh vực?”. Diệp Thành nhướng mày: “Linh vực thì sao?”

“Là Linh giới mà chư thiên vạn vực các ngươi nói ấy, mấy người các ngươi cũng kỳ, cứ rảnh là thông linh với chúng ta, đa phần là gọi đi đánh nhau, ta bị gọi đi làm tay đấm đây!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.