Chương trước
Chương sau
Họ vừa mới đến đã trực tiếp đánh, không hề nói nhiều, tính tình đều cực kỳ nóng nảy, sức chiến đấu cũng vô cùng khủng bố.

Đội quân Thiên Ma hoàn toàn rối loạn, bị hai tộc đánh cho tơi bời.

"Đánh, đánh chết cho ta", Tiểu Linh Oa nhảy cẩng lên hò hét, kích động gầm rú như tiếng sói tru.

"Đánh, đánh chết cho ta!", tu sĩ Đại Sở cũng không chịu thua kém, không thể tham gia chiến đấu bèn đứng trên tường thành hò hét cổ vũ.

"Hai chư hầu lớn của thời đại Thái Cổ quả nhiên không thể khinh thường".

"Đúng là những chủng tộc càng xa xưa lại càng đáng sợ".

Quân cứu viện của Chư Thiên vẫn đang chém giết tại Đại Sở đều không nhịn được chậc lưỡi, so với hai Long Tộc ấy thì họ có vẻ yếu hơn rất nhiều.

"Cha, dẫn Chuẩn Đế đi đi, mấy con tôm tép còn lại cứ để cho tụi con", Tiểu Linh Oa truyền âm cho Bá Long Hoàng.

"Được thôi", Bá Vương Hoàng giơ chân đá phế một Chuẩn Đế Thiên Ma tướng, sau đó bèn xoay người rời khỏi Đại Sở.

"Chạy đi đâu", Thiên Ma tướng hai mắt đỏ ngầu, cũng lũ lượt đuổi theo, đếm kỹ chắc phải 30 người.

Bạo Long Hoàng cũng hiểu ý, giơ tay đánh bay một tên ma tướng, xoay người bỏ chạy vào tinh không.

"Giết!", chắc cũng phải có hai, ba mươi Thiên Ma tướng đuổi theo, trông có vẻ định đánh hội đồng, không giết được ông ta sẽ không bỏ qua.

Hai Long Tộc vô cùng ăn ý lần lượt rời khỏi Đại Sở, cả đám đều chạy ra ngoài, lại có một đám ma tướng bị dẫn đi.

Kế tiếp là Đại Thánh, cũng lũ lượt rời đi. Đại Thánh Thiên Ma cũng kéo nhau đuổi theo hết đội này đến đội khác.

Quân cứu viện của Chư Thiên cũng rất đáng tin, vừa vào đã dẫn đi một đám. Muốn đánh nhau, vậy tìm một chỗ rộng rãi đánh.

Vì vậy, cao thủ đỉnh cấp của đội quân Thiên Ma đều bị dẫn đi bảy tám phần, số còn lại mạnh nhất cũng chỉ là Thánh Vương.

"Còn nhìn gì nữa", Tiểu Linh Oa là người đầu tiên xông ra, biến thành bản thể Bá Vương Long, vóc dáng cũng cực kỳ to lớn quát.

"Xông lên", cửa thành Nam Sơn đồng loạt mở ra, chín phân điện của Thiên Đình đều xuất hiện, mấy chục ngàn tu sĩ đứng kín không trung.

"Xông lên", đội quân Thiên Huyền Môn lần lượt xông ra ngoài, Chuẩn Đế dẫn đầu xông vào chỗ nhiều người thi triển hết chiêu quần công này đến chiêu quần công khác. Thiên Ma lại bị tiêu diệt hết đợt này đến đợt khác.

"Xông lên!", Phục Nhai đang đánh trống cũng không thèm gõ, xách theo kiếm xông vào trong đội quân Thiên Ma.

Đây là một đám dã thú, một đám dã thú đang nổi điên.

Họ bị chặn trong Nam Sở mấy ngày, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Giờ đây, Chuẩn Đế và Đại Thánh của đội quân Thiên Ma đều bị dẫn đi, chỉ còn lại đám tôm tép thì còn sợ cái khỉ gì nữa!

Thiên Ma các người đông chứ gì, Đại Sở bọn ta cũng không thiếu.

Quan trọng là bọn ta cũng chẳng hiền lành gì, người dẫn đều vô cùng dũng mãnh, đánh nhau chưa sợ ai bao giờ.

Đội quân Thiên Ma ở Đại Sở bị đánh cho rơi rụng hết đám này đến đám khác.


Đều là đại dương, vậy coi sóng ai cao hơn, ai mạnh hơn.

Và hiển nhiên, cơn sóng của Thiên Huyền Môn dữ dội hơn Thiên Ma.

Đại chiến tiên man đầy máu me và thảm thiết, lửa chiến tranh hừng hực tại chư thiên.

Bốn đạo thân Đế bị giết nhưng trên tin không vẫn còn bốn Cực Đạo Đế Uy, uy nghiêm làm cho tinh không chấn động

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.