Chương trước
Chương sau
"300 năm trước bị chặn đánh, 300 năm sau vẫn bị chặn đánh. Đại Sở bọn ta có gương mặt thiếu đánh hả?"

"Có ngon thì xông vào, cho rằng chúng ta dễ bắt nạt chắc?"

"Không được, thật là ức chế mà, ta phải gọi một tiếng mới được", Tiểu Linh Oa nhảy tới nhảy lui, tức anh ách.

"Cha, có người đánh ta", phải nói không hổ là Bá Vương Long, tên đó vừa gào một cái đã vang lên rung trời.

Mà cũng phải nói, hắn ta vừa gào đã gây ra một vụ nổ không nhỏ.

Bầu trời Đại Sở ầm ầm chấn động, bị một cái móng rồng xé rách, sau đó là một tiếng rồng gầm khủng bố.

"Con ta đừng sợ, phụ hoàng tới đây!", một giọng nói hùng hồn như tiếng sấm đánh truyền xuống từ trên chín tầng trời khiến đất trời rung chuyển.

Đó là một con rồng màu vàng, khổng lồ như núi, mỗi một cái vảy đều lấp lánh ánh kim, rực rỡ như ngọc.

Khí tức của ông ta cũng cực kỳ bá đạo, uy áp Chuẩn Đế chấn động không trung khiến cho trái tim của các Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn cũng run rẩy.

"Oa...", tu sĩ Đại Sở, thậm chí là tu sĩ của Thiên Huyền Môn đều đồng loạt ngẩng đầu lên âm thầm nuốt nước miếng.

Con rồng vô cùng khổng lồ, ở trước mặt nó, họ chỉ như những con kiến có thể bóp chết một cách dễ dàng.

"Hoàng tộc Bá Vương Long!", Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn kinh ngạc nói.

Bá Vương Long, Bá Vương Long thật kìa. Ông ta là Bá Vương Long mang dòng máu hoàng tộc, là vua của Bá Vương Long Tộc và cũng là cha của Tiểu Linh Oa.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bá Vương Long Hoàng biến thành hình người, khoác áo giáp màu vàng, tóc đen như thác, dáng người cao to như núi.

Hơn mười Thiên Ma tướng mặt mày dữ tợn, liếm cái lưỡi đỏ như máu xông tới, họ thật sự rất thích dòng máu của Bá Vương Long.

"Lên hết đi!", Bá Vương Long Hoàng quát, tay cầm Long Đao, giơ đao chém chết một vị Thiên Ma tướng.

Chúng Thiên Ma tướng cũng không cho là đúng, hết người này đến người khác xông lên thi triển nào là thần thông, nào là ma khí, ùn ùn không dứt.

Nhưng sự thật chứng minh, không tin cũng phải tin, Bá Vương Long Hoàng cực kỳ mạnh mẽ, cứ ai xông lên là lại bị giết.

"Cha của ngươi khủng bố thật đó!", đám Tạ Vân và Tư Đồ Nam nhìn mà chậc lưỡi không thôi, chưa thấy ai mạnh như vậy.

"Điệu thấp ấy mà", Tiểu Linh Oa mặt dày cười.

"Quả là bá đạo ghê", Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn cũng thổn thức không thôi. Nếu một chọi một thì họ cũng sẽ bị đánh sấp mặt.

"Vẫn còn", một vị Chuẩn Đế già ngẩng đầu nhìn không trung nói.

Bầu trời vừa khép lại lại nứt ra, là bị một người đá rách, cả nửa bầu trời đều sụp xuống.

Một người đàn ông trung niên mặc áo giáp, khí tức tàn bạo, uy áp Chuẩn Đế nặng nề như núi cao, cũng xách theo một thanh Long Đao bước ra.

"Bạo Long Hoàng!", Chuẩn Đế Thiên Huyền Môn lại được phen hoảng sợ.

"Nhìn thấy không, đó là nhị gia của ta!", Tiểu Linh oa cười hì hì, dáng vẻ tràn ngập tự hào nói.

"Ta bấm tay tính toán, nhị gia của ngươi cũng chẳng hiền lành gì", Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân nói với vẻ đầy ẩn ý.

Lần này, cả vòm trời đều sụp xuống, hai đại dương màu vàng cuồn cuộn tràn tới, cái nào cái nấy đều nặng nề như núi.

Trong đại dương ấy cuốn theo vô số con rồng, số lượng nhiều đến mức khiến người ta rợn da gà, kể cả là Chuẩn Đế cũng vậy.

Kia đương nhiên là cao thủ của Bá Vương Long Tộc và Bạo Long Tộc.

Hai Long Hoàng tới trước, bọn họ đến chậm hơn một chút.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.