Chương trước
Chương sau
"Lão Huyền Vũ, giờ phút này các ngươi còn không ra thì đợi đến bao giờ?", Quỳ Ngưu Lão Tổ quát rung trời, cũng bước ra khỏi Huyền Hoang.

"Chẳng phải đến rồi này?", năm bóng người cùng nhau tiến đến.

Nhìn kỹ thì chính là Thanh Long Tộc Lão Tổ, Bạch Hổ Tộc Lão Tổ, Chu Tước Tộc Lão Tổ, Huyền Vũ Lão Tổ và Kỳ Lân Lão Tổ.

Năm người sóng vai, xách theo một thứ bước đến và chúng đều là pháp khí Đế Đạo.

"Trống trận Chư Thiên vang lên, Vạn Vực gặp nguy!", Tiên Mẫu Dao Trì tại Đông Hoang cầm kiếm đi ra trông như một vị nữ vương cái thế.

"Chư Thiên gặp nguy, lão phu cũng có trách nhiệm!", đằng sau Tiên Mẫu Dao Trì lại có hai đại năng bước ra khỏi Đông Hoang, người đầu tiên là Khương Thái Hư.

Người còn lại có dáng người cao to, sát khí ngùn ngụt, không ai khác ngoài Ma Uyên - Ma Tôn Thôn Thiên trong truyền thuyết.

"Năm tháng đúng là như con dao hai lưỡi!", Khương Thái Hư buồn bã nói.

"Cuối cùng cũng không chống lại nổi già đi", Ma Uyên cười khổ nói,

Qua vô số năm tháng, hai thiên kiêu cái thế của Hồng Hoang lại sóng vai, nhưng đã không phải thời đại của họ.

Đằng sau họ còn đi theo sáu người lần lượt là Tiêu Dao Tử, Vô Cực Tử, Thiên Thần Tử, Huyền Chân Tử, Vân Tiêu Tử và Xích Dương Tử. Hôm nay, bảy người con của Đông Hoa cũng đều có mặt.

Phượng Hoàng cũng tới và đứng bên cạnh Khương Thái Hư, cùng nhau đạp không bước đi.

Trên đầu bà ta lơ lửng một cái tiên kính lượn lờ Đế Đạo Pháp Tắc.

Đó là Phượng Hoàng Kính - đế khí của Phượng Hoàng Tộc. Ngày xưa, Phượng Hoàng Tộc bị giết, Phượng Hoàng Kính bay đi, giờ lại trở về bên cạnh Phượng Hoàng.

Giờ Phượng Hoàng đã hơi khác với khi xưa, cũng có thể nói bà ta đã Niết Bàn, việc Phượng Hoàng Tộc bị tiêu diệt cũng dần bị bà ta lãng quên.

Ngày càng nhiều người đi ra khỏi Huyền Hoang, Cửu Lê Lão Tổ - ông nội Bắc Thánh, Cửu Tiêu Chân Nhân - ông nội Đế Cửu Tiên, có cả lão Chuẩn Đế câu cá và rất nhiều lớp tiền bối không kể được tên.

Chủng tộc viễn cổ cũng lên đường do Lão Tổ dẫn đội.

"Ôi chao, đều cầm theo Đế Binh hả?", Long Tộc Lão Tổ nghiêng đầu, ngó bốn bóng người đứng cạnh.

"Cầm theo tốt chứ sao, cầm theo mới yên tâm", Vu Tộc Lão Tộc khụ một tiếng đáp.

"Trống trận Chư Thiên vang lên, e rằng trận chiến này sẽ rất khó giải quyết", Linh Tộc và Cổ Tộc Lão Tổ đều lộ ra vẻ lo lắng.

"Chúng ta nhiều người, không sợ đánh nhau", Man Tộc Lão Tổ lớn tiếng nói, vác theo chày gỗ trông vô cùng hung dữ.

Mọi người cười, bước ra Huyền Hoang, năm kiện Cực Đạo Đế Binh uy thế nối liền với nhau khiến tinh không rung chuyển.

"Tiếng động lớn như vậy, ai đang kêu gọi vậy?", đám Tiểu Viên Hoàng lại tụ tập với nhau, ai nấy đều vò đầu không hiểu ra sao.

"Cứ cảm thấy có một loại dự cảm không hay", Bắc Thánh cau mày.

"Nhiều Chuẩn Đế và Đế Binh như vậy, còn hơn chín hoàng của Đại Sở vào lần trước luôn!" Đế Cửu Tiên chớp đôi mắt to tròn nói.

"Chuyện gì vậy, Chư Thiên sắp xảy ra chiến tranh hả?"

"Có điều, đội hình này không khỏi hơi lớn nhỉ!"

"Lão hủ tu hành 3000 năm cũng chưa thấy trận nào to như thế".

"Không nói nữa, đi xem thử coi, chưa biết chừng là một vở kịch hay đó".


Vong Xuyên ở Tây Mạc, Mạnh Bà chắp tay nói: "Thiên Vương, nếu không có chiến sự khẩn cấp thì Đại Sở sẽ không đánh lên trống trận Chư Thiên".

"Bất cứ ai cũng không thể bước ra Vong Xuyên", Thiên vương Vong Xuyên nhàn nhạt nói, trực tiếp gạt bỏ như Thiên Vương Thiên Hư.

"Nhưng mà...", Mạnh Bà chần chờ, muốn nói lại thôi.

"Bà nên biết sứ mệnh của vùng đất dữ", Thiên Vương Vong Xuyên lạnh lùng nói, kèm theo đó là uy áp cái thế.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.