Chương trước
Chương sau
Loại vực môn này không chỉ có ở giới tu sĩ, mà giới phàm nhân cũng có.

Một khi vực môn được mở ra, chỉ cần là sinh linh thì đều sẽ bị kéo vào.

Hôm này không giống như năm đó, năm đó Đại Sở có luân hồi khống chế, Đại Sở Chuẩn Thiên Cảnh cũng có thể chống chọi với Thiên Ma Vực Chuẩn Đế.

Nhưng hôm nay, Đại Sở không còn cảnh giới khống chế, Chuẩn Thiên chỉ là Chuẩn Thiên, Chuẩn Đế chính là Chuẩn Đế, không thể chiến đấu vượt cấp được nữa.

Tu sĩ Đại Sở buộc phải rút, với tu vi và sức chiến đấu còn nông cạn lúc này của họ, chắc chắn khó mà chống đỡ được tấn công của Thiên Ma Đại Quân.

Còn Nam Sở, chính là nơi lánh nạn tốt nhất, có Thiên Huyền Môn tọa trấn, lại có tường thanh bắc ngang qua ba trăm dặm Đông Tây.

Đó là một kết giới, cũng là một bức màn chắn, trường thành đẫm máu mà ba trăm năm trước đã xây dựng cho Đại Sở cho chư thiên.

Vực môn rung chuyển dữ dội, mở rộng vô tận, tất cả sinh linh ở Bắc Sở, cho dù là tu sĩ hay người phàm cũng đều biến mất.

Chín Hoàng Đại Sở đã lao vào Thiên Ma Quân, đại khai sát giới.

Kiếm Thần, Tửu Kiếm Tiên, Đông Hoàng Thái Tâm, Thiên địa nhị lão, Phàm Tôn cũng đều lao về bốn phía, nhân lúc Thiên Ma Đại Quân vẫn chưa ổn định gót chân thì mở rộng thế tấn công.

“Quay về Hằng Nhạc chờ ta”. Diệp Thành dịu dàng cười nói với Sở Huyên.

“Không”. Lần đầu tiên, Sở Huyên đã lên tiếng nói chuyện, theo bản năng vươn tay nắm lấy góc áo Diệp Thành.

Cảnh tượng này hệt như năm đó, khi quân viễn chinh Đại Sở rời khỏi Nam Sở, Sở Linh âm thầm đi theo cũng nắm lấy hắn như vậy.

Diệp Thành ngây người rồi khẽ cười, một bước lên trời.

Sở Huyên cười nhạt, bám chặt theo, sánh vai cùng Diệp Thành.

Có lẽ máu tươi của hai người quá thuần khiết, đã khiến Thiên Ma kéo đến, khẽ liếm đầu lưỡi đỏ tươi.

Hai người lập tức bị bao phủ, Thiên Ma như đại dương bao la, gương mặt hung tàn, hung bạo khát máu, u ám đáng sợ.

Diệp Thành và Sở Huyên hợp lực, tiêu diệt Thiên Ma khắp bầu trời.

Trong Thiên Ma Quân, hai người tựa như hai ngôi sao, sáng rực nổi bật.

Hiên Viên Kiếm và Giáng Thiên Ngọc Như Ý cùng với sức mạnh cấp Đế, cộng thêm sức chiến đấu của hai người, không ai cản nổi hay coi thường được họ.

Chỉ là, Thiên Ma hiện tại, ai ai cũng điên cuồng, một đám ngã xuống, một đám xông lên, tre già măng mộc, tựa như con rỗi vậy, chỉ biết lao lên chém giết, không hề sợ hãi.

“Đều là vong linh, không có đỉnh cao”. Diệp Thành nheo mắt, Tiên Luân Nhãn tự mình biến đổi, tìm kiếm một vài manh mối.

Thiên Ma Đại Quân lại xuất hiện ở nhân gian, đã không còn là Thiên Ma Đại Quân năm đó nữa, chúng đều là người chết, không có căn nguyên.

Cũng chính vì như vậy, Thiên Ma binh tướng mới không có sức chiến đấu đỉnh cao, tuy số lượng không giảm, nhưng thực lực yếu hơn năm đó không ít.

“Chỉ có ma binh ma tướng, không có đám Thiên Ma Quân và Đại Đế sao?”, Diệp Thành vừa chém giữa vừa nhìn khắp chư thiên.

Chém giết một mạch, đập vào mắt đều là ma binh ma tướng, chứ chưa từng thấy cấp Ma Quân, chứ đừng nói đến Thiên Ma Đại Đế vô thượng.


“Giết!”. Trong lúc Diệp Thành trầm ngâm thì một ma tướng khua chiến mâu tiến đến, ma khu ti lớn, vẻ mặt hung tợn, ma sát khí ngập trời, tóc đỏ tung bay.

Diệp Thành hừ lạnh, chân đạp vào thần hải hoàng kim, ngẩng đầu nhìn bầu trời cao rộng, cầm Hiên Viên Kiếm lao thẳng về phía ma tướng kia.

Hắn nhận ra ma tướng kia, nó khắc sâu vào trong cả xương cốt.

Năm đó, Cơ Tuyết Băng đã bị ma tướng này đâm xuyên, cuối cùng mất sức ngã xuống trước đại điện Đan Thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.