Hiện tại, chỉ còn hai Ma Quân đến trễ này là… còn sống.
“Hơi thở này, thật mỹ diệu”. Âm Ma Quân âm hiểm cười, tham lam hít hà, vô cùng hưởng thụ, âm trầm mà đáng sợ.
“Đại Đế từng nói, chư thiên môn này có luân hồi áp chế tu vi, tại sao ta lại không cảm thấy được chút nào”. Dương Ma Quân sâu kín nói một tiếng.
“Không đúng”. Âm Ma Quân vẫn còn đang thích ý ngửi kia, nhăn máu nói. “Dưới vùng đất này, có hơi thở của Thiên Ma Đế”.
“Còn có rất nhiều Ma Quân ma tướng, thế nhưng… thế nhưng mệnh luân của bọn họ đều đã bị phá hủy”. Dương Ma Quân chợt biến sắc, biểu cảm khó có thể tin được.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao toàn quân lại bị diệt”.
“Ngay cả Thiên Ma Đại Đế cũng táng thân, sao… sao lại có thể như thế”.
“Chúng ta… đã đến chậm?”. Hai Ma Quân liếc nhìn nhau.
“Hoan nghênh đến Đại Sở”. Khi hai người đang nói chuyện, một giọng nói to lớn chậm rãi vang lên, uy nghiêm, cô quạnh mà lạnh băng.
Lời nói chưa dứt, Diệp Thành đạp thiên hiện ra, tay là Hiên Viên Kiếm, sát khí cùng nhau nhảy múa, đạo tắc và Đế uy nổ vang.
Mảnh thiên địa này, cũng bị nghiền ong ong, không gian hư vô sụp đổ.
“Hoang Cổ thánh thể, Hiên Viên kiếm!”. Dương Ma Quân híp hai mắt lại, nhìn thẳng vào Diệp Thành, nhận ra huyết mạch của Diệp Thành, hình như cũng nhận ra được hắn đang cầm cái gì… là Đế binh Hiên Viên kiếm.
“Còn có”. Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655428/chuong-2522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.