Chương trước
Chương sau
Diệp Thành cười he he, cũng không ngăn cản đối phương, trong tay lại nắm một khối tinh thạch ký ức, hình ảnh lúc trước đã sớm được lưu lại.

Hình ảnh này nhất định phải lưu trữ, nếu Sở Huyên giải phong ấn thì có thể lấy ra tiêu khiển, cũng để cho cô ta biết, bọn họ đã từng dạo qua nhà chứa.

Có lẽ hắn không biết, giờ phút này nhóm Chuẩn Đế ở Thiên Huyền Tông đều đang theo dõi bên này, hơn nữa lòng bàn tay càng ngày càng ngứa.

Hai người đi rồi, rời khỏi cổ thành này, du hí nhân gian.

Qua vài tòa thành, Diệp Thành vẫn luôn muốn đưa Sở Huyên đi thanh lâu, tiên nhân có thể nhìn xuyên thấu, coi như là phát sóng trực tiếp.

Nhưng Sở Huyên không ngốc, đi qua một lần là không bao giờ đi đến chỗ đó nữa.

“Tìm nơi không có ai ngồi, hai ta cùng tâm sự chuyện đời đi”. Diệp Thành vừa đi vừa nói, mỗi lần đều ngừng lại.

Sở Huyên làm lơ hắn, cô ta tuy là người sống, nhưng lại không chịu nói chuyện.

“Đừng luôn nghiêm túc như thế, chúng ta… hở?”, Diệp Thành còn chưa dứt lời thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía chân trời xa xôi.

Ở đó, có luồng sáng đen tuyền từ trên trời chiếu xuống.

Nói chính xác hơn là có hai quả trứng màu đen, toàn thân có ánh sáng đen bao trùm, bị sấm sét bổ vào còn tỏa ra ma sát khí.

Chúng nó có uy áp cực lớn, tương đương uy áp của Chuẩn Đế Bát Hoang, nghiền nát trời xanh, từng tấc không gian đều dần dần sụp đổ.

Diệp Thành mở ra tiên nhãn, hai mắt híp lại thành một đường.

Tuy cách rất xa, nhưng hắn vẫn có thể ngửi được thứ khiến hắn cực kỳ chán ghét ở trong ký ức của mình: Thiên Ma.

“Đông Hoàng Thái Tâm, có Thiên Ma xâm lấn Đại Sở, cấp Chuẩn Đế… có hai!”. Diệp Thành dùng thần âm thạch truyền âm đến Thiên Huyền Môn.

“Thấy rồi”. Trong thần âm thạch truyền ra tiếng nói bình thản của Đông Hoàng Thái Tâm, xuyên qua hai mắt của Diệp Thành, bà ấy nhìn đến chân trời phương xa.

“Mau lên!”. Diệp Thành một bước lên trời, thẳng đến địa phương kia.

Sở Huyên nhíu mày, cũng đuổi theo, toàn thân toả ra tiên quang, đế khí Ngọc Như Ý run rẩy, đế uy tràn ra chư thiên.

Tuy không biết đó là vật gì, nhưng hơi thở của quả trứng đen kia khiến cho cô ta vô cùng chán ghét, có sự căm hận lan ra từ trong tâm hồn.

Đôi mắt của Diệp Thành như đuốc, mắt nhìn thẳng, hiện ra tia sáng lạnh.

Ba trăm năm, lòng căm thù Thiên Ma mỗi ngày một sâu hơn.

Chính cuộc xâm lấn của bọn chúng đã khiến cho núi sông xinh đẹp nơi này bị phá hủy, rất nhiều người đều bỏ mạng, nhiều sinh linh hoàn toàn biến mất.

“Chúng hẳn là hai quả trứng đen năm xưa đã giáng xuống Đại Sở”. Từ trong thần âm thạch truyền đến lời nói của Đông Hoàng Thái Tâm. “Bên trong quả trứng đen có chứa ma quân cấp Chuẩn Đế”.

“Trông như nhau, sao chúng lại tới trễ ba trăm năm?”, Diệp Thành hoài nghi: “Thời gian không phải đã cách nhau quá lâu sao?”

“Giữa các thế giới thì đều có sự chênh lệch suýt sao nhưng suýt sao thì cũng tới tận mấy chục triệu dặm, càng không nói đến thời gian, một giây sai sót cũng đã là mấy trăm năm, điều này không phải không thể xảy ra”. Đông Hoàng Thái Tâm thầm nghĩ.

“Nói như thế, bọn họ cũng là ma quân dưới trướng của Thiên Ma đế”.

“Nếu cùng hình dạng, vậy cũng cùng cấp bậc với Thiên Ma quân”.


Phạm vi trải dài gần vạn dặm, từng tấc từng tấc hóa thành đại địa đen nhánh.

“Đã xảy ra chuyện gì?”, Vô Nhai đạo nhân đang ở Trung Thông đại địa, một bước leo lên đỉnh núi nguy nga, sắc mặt tái nhợt.

“Là hơi thở của Thiên ma”. Cổ Tam Thông cũng lập tức xuất hiện.

“Thập Hoàng có lệnh, phàm là tu sĩ Đại Sở, lập tức rút khỏi Trung Thông đại địa”. Giọng nói mờ mịt vang lên, mang theo uy nghiêm của Đế.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.