Diệp Thành cười he he, cũng không ngăn cản đối phương, trong tay lại nắm một khối tinh thạch ký ức, hình ảnh lúc trước đã sớm được lưu lại.
Hình ảnh này nhất định phải lưu trữ, nếu Sở Huyên giải phong ấn thì có thể lấy ra tiêu khiển, cũng để cho cô ta biết, bọn họ đã từng dạo qua nhà chứa.
Có lẽ hắn không biết, giờ phút này nhóm Chuẩn Đế ở Thiên Huyền Tông đều đang theo dõi bên này, hơn nữa lòng bàn tay càng ngày càng ngứa.
Hai người đi rồi, rời khỏi cổ thành này, du hí nhân gian.
Qua vài tòa thành, Diệp Thành vẫn luôn muốn đưa Sở Huyên đi thanh lâu, tiên nhân có thể nhìn xuyên thấu, coi như là phát sóng trực tiếp.
Nhưng Sở Huyên không ngốc, đi qua một lần là không bao giờ đi đến chỗ đó nữa.
“Tìm nơi không có ai ngồi, hai ta cùng tâm sự chuyện đời đi”. Diệp Thành vừa đi vừa nói, mỗi lần đều ngừng lại.
Sở Huyên làm lơ hắn, cô ta tuy là người sống, nhưng lại không chịu nói chuyện.
“Đừng luôn nghiêm túc như thế, chúng ta… hở?”, Diệp Thành còn chưa dứt lời thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía chân trời xa xôi.
Ở đó, có luồng sáng đen tuyền từ trên trời chiếu xuống.
Nói chính xác hơn là có hai quả trứng màu đen, toàn thân có ánh sáng đen bao trùm, bị sấm sét bổ vào còn tỏa ra ma sát khí.
Chúng nó có uy áp cực lớn, tương đương uy áp của Chuẩn Đế Bát Hoang, nghiền nát trời xanh, từng tấc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655426/chuong-2520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.