Chương trước
Chương sau
Hồi đó, kiếm Tru Tiên chém Hồng Trần rồi chạy ra ngoài, bị đội quân Thiên Đình bao vây thì đã dùng cách đó để phòng ngự.

Ban đầu, những tu sĩ Thiên Đình không biết sự ảo diệu của nó, chỉ vùi đầu tấn công và bị hố đen nuốt mất rất nhiều, tổn thất cực kỳ nặng nề.

Cuối cùng, Diệp Thành đã dùng Tiên Luân Thiên Đạo xuyên qua hố đen xông tới, phá hủy Đế Đạo Hắc Ngạn rồi giết Sở Huyên.

Nhưng nay, dù hắn đã gom đủ hai con ngươi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhưng chưa mở được Thiên Đạo thì cũng không thể xuyên qua hố đen không gian.

"Mẹ nó, đúng là mất mặt mà!", Địa Lão thầm mắng, hơn trăm Chuẩn Đế, chín kiện Đế Binh lại bị một cái hố đen ngăn cản.

"Dùng Đế Binh thử một lần xem", một vi Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn sử dụng gương Côn Luân, quét ra thần quang của Đế Đạo.

Song, đòn tấn công của Đế Khí tuy mạnh, nhưng cũng không thể xem nhẹ hố đen, còn chưa đánh tới mảnh đất nghìn mét kia đã bị hố đen nuốt hết.

Suy cho cùng, Đế Binh cũng không phải Đại Đế, nếu có một vị Đại Đế ở đây thì Đế Đạo Hắc Ngạn kia cũng chỉ là tờ giấy, hố đen cũng không cản được.

"Các ngươi, quá kém", Nhược Hi hé môi, giọng điệu xa xôi lại kèm theo vô vàn uy nghiêm.

Vẻ mặt của hơn một trăm Chuẩn Đế thoáng chốc lạnh lẽo như băng.

Đây quả thật là một sự chế giễu cùng cực, đè bẹp về sức chiến đấu, lại vì Đế Đạo Hắc Ngạn quỷ dị kia mà chẳng thể làm gì được nàng ta.

"Đến rồi", Diệp Thành híp mắt, nhàn nhạt mở miệng.

Một câu khiến chúng Chuẩn Đế nghiêng đầu nhìn về hai phía Nam Bắc.

Hai phía Nam Bắc đều xuất hiện một người bước trên dòng sông năm tháng như đến từ thời đại xa xăm, vừa tang thương lại cổ xưa.

Bọn họ lớn lên giống nhau như đúc, mặt mày ngơ ngác, con ngươi trống rỗng không chút cảm xúc, cứ như cái xác không hồn.

Nhưng hai người họ cũng vô cùng mạnh, dù là Kiếm Thần và chín Hoàng cũng cảm thấy hết sức kiêng kỵ, Cực Đạo Đế Binh cũng reo lên.

Pháp tác thế gian đảo điên vì họ, Chư Thiên Hạo Vũ cũng phai màu, khí tức hủy diệt quay cuồng trong chốn u minh.

Bầu trời nổ vang, ầm ầm chấn động, bước chân của họ nặng tựa ngàn cân, mỗi lần giẫm xuống, Bát Hoang cũng phải rung chuyển.

"Nam là Lục Đạo, Bắc là Hồng Trần", Diệp Thành mở mắt ra nói.

Ở đây cũng chỉ có hắn là nhận ra được ai là Lục Đạo, ai là Hồng Trần, vì Diệp Thành và họ đều giống nhau.

"Sức chiến đấu... gần như bằng Đại Đế", Kiếm Thần trầm ngâm, mọi thần thoại của Chư Thiên đều ảm đạm trước mặt hai người.

"Hai người họ mạnh ngang nhau", chín Hoàng của Đại Sở cũng mở miệng, mặt đầy kiêng kỵ, tự cảm thấy không bằng Lục Đạo và Hồng Trần.


Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao thì Hồng Trần và Lục Đạo lại chẳng nói câu nào.

Từ lúc xuất hiện, con ngươi đờ đẫn của họ chỉ nhìn chằm chằm vào Nhược Hi kiếm Tru Tiên, trong mắt chỉ có vẻ mờ mịt xa xăm.

Nhược Hi bị hai người nhìn chằm chằm thì cau mày.

Trên đời này, người khiến nàng ta kiêng kỵ cũng chỉ có Hồng Trần và Lục Đạo, hai người họ quá mạnh, nàng ta không thể giết chết họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.